Sau khi vào lớp, Tống Kiểu Kiểu vô cùng thô bạo ném mấy tờ bài tập lên bàn Từ Cám, bộ dáng lão đại: Cho cậu chép!
Từ Cám nhìn vào nét chữ liền biết đúng là Tống Kiểu Kiểu, cô lật một lượt mấy tờ bài tập ra, phát hiện cô ấy đều đã làm từng đề rồi. Từ Cám nhìn cô oh một tiếng:
"Kiểu tỷ? Ghê thật, hôm nay chép trước luôn sao?"
Trên mặt Tống Kiểu Kiểu lão đại xuất hiện một chút vỡ vụn:
"Chép cái gì chứ, tớ tự làm đấy."
Từ Cám trưng ra khuôn mặt nghi ngờ:
"Aiyo, đối với tớ mà còn ra vẻ làm gì? Tớ còn không rõ cậu sao?"
Tống Kiểu Kiểu liếc cô ấy:
"Tớ thật sự tự làm mà, Tả ca dạy đấy."
Từ Cám nghiêng mặt đưa mắt nhìn Lục Kinh Tả đang xếp sách vở trên bàn, hoài nghi hỏi: Thật sao?
Tống Kiểu Kiểu nhíu mày:
"Tin hay không tùy cậu, không tin thì đừng chép." Nói rồi cô chuẩn bị thừa dịp lấy bài của mình về.
Từ Cám thấy vậy vội che đống bài tập lại, nịnh nọt cô:
"Tin tin tin, tớ tin, tớ chép mà."
Sau khi chép bài xong, cả hai cùng đi vệ sinh và dạo một vòng căn tin, mua vài viên sữa rồi mới chậm chạp quay về lớp học.
Ngồi còn chưa nóng mông thì tiếng chuông báo đầu giờ vang lên, khu dạy học một giây trước vẫn đang ồn ào từng bước dần yên tĩnh lại.
Tống Kiểu Kiểu đặt quyển sách lên bàn, bóc viên sữa bỏ vào miệng, vừa bỏ vào liền cảm nhận được một tia ánh mắt, cô vô thức nhìn qua thì thấy Lục Kinh Tả đang nhìn mình.
Cô đảo tròn viên sữa trong miệng, bóc một viên cho cậu: Này.
Lục Kinh Tả lắc lắc đầu: Cậu tự mình...
Đang nói được một nửa, Tống Kiểu Kiểu đã mang viên sữa đút vào miệng cậu. Cậu không thích ăn đồ ngọt, mà loại kẹo mang theo vị ngọt gắt lại càng không đụng vào.
Nhưng đúng lúc này, một vị ngọt nhẹ đã lan tràn ra khắp khoang miệng, cùng với đó là xúc cảm mềm mại và ấm áp từ đôi tay nhỏ đè xuống vẫn còn lưu lại trên môi.
Tống Kiểu Kiểu thấy cậu vô thức nhăn mày, đắc ý chớp mắt nhìn, hàng mi dài nhấp nháy nhấp nháy:
"Kẹo tớ ăn chính là nhất nước mình rồi, đừng có nhả ra đấy."
Viên sữa kia ngậm trong miệng quả thực nhả không được mà nuốt cũng không xong. Cuối cùng, cậu dứt khoát mang viên sữa cắn nát vài cái rồi nuốt xuống.
Thấy vậy Tống Kiểu Kiểu bèn lấy tay che miệng cười trộm. Cậu ấy nhất định không biết là biểu cảm lúc nãy của mình có bao nhiêu đáng yêu.
Lục Kinh Tả thấy mặt mũi cô rộ lên, trong đôi mắt đen có chút bất lực. Cậu đưa tay vào hộc bàn, sau đó từ bên trong lấy ra một cái túi chườm nóng.
Tống Kiểu Kiểu chớp mắt: Cho tớ sao?
Cậu gật đầu: Uhm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Kiểu Kiểu một lần nữa rộ lên, đôi mắt sáng ngời trong veo lúc này biến thành hình trăng khuyết.
Cô nhận túi chườm từ tay cậu, độ ấm rất vừa phải, cô ngước mắt nhìn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!