Chương 48: Không nỡ rời xa

Tống Kiểu Kiểu mở to mắt, thu vào tầm mắt chính là cả căn phòng tối mờ, một ngọn đèn ngủ nhỏ đặt ngay đầu giường. Ánh mắt mù mịt, rõ ràng còn có chút không tỉnh táo. Sau đó cô mới chầm chậm phản ứng lại, hóa ra là phòng của cậu.

Cô ôm tấm chăn ngồi xuống, trên chăn vẫn còn thấm đẫm mùi hương trên người cậu, hương thơm ấy, chẳng hiểu sao khiến người ta thật an lòng.

Sau vài giây rề rà cô mới vén chăn bước xuống giường, mang đôi dép cạnh mép giường vào rồi đi ra ngoài. Cô đẩy cửa ra, bên ngoài phòng khách vẫn mờ mịt như vậy, cậu không ở nhà ư?

Đang suy nghĩ thì phía cửa chính vọng lại âm thanh ấn khóa tít tít tít --, sau một giây cửa chính bật mở, ánh đèn ngay phòng khách bừng sáng.

Khi Lục Kinh Tả nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu đứng ngay cửa phòng ngủ, ban đầu có hơi sững sờ nhưng ngay lập tức đã phản ứng lại. Cậu đóng cửa vào:

"Dậy rồi à? Sao lại không bật đèn lên?"

Tống Kiểu Kiểu quan sát cậu, một tay cậu cầm dù, một tay xách túi đồ:

"Tớ mới dậy thôi... cậu đi siêu thị à?"

"Uhm, mua chút nguyên liệu nấu ăn."

Cậu muốn nấu cơm? Cô hết sức ngạc nhiên.

Không được sao?

"Nhưng chẳng phải cậu không biết nấu cơm ư?"

Ai bảo cậu thế?

Tống Kiểu Kiểu có chút ngu ngơ, cô vẫn luôn tưởng như vậy.

Lục Kinh Tả đặt dù vào ống dù ngay cửa, xách túi đồ bước vào nhà bếp.

Tống Kiểu Kiểu đi thẳng vào phòng tắm, khi cô ra ngoài trên tay cầm thêm một chiếc khăn mặt sạch. Cậu bỏ túi đồ xuống, cô đưa khăn mặt qua:

"Ngoài trời mưa lớn lắm sao?"

Lục Kinh Tả không nhận khăn, mà khom người xuống ghé sát về phía cô.

Ý tứ của cậu quá rõ ràng, cô bèn cầm khăn giúp cậu lau mặt. Sau khi lau mặt xong mới phủi mấy hạt mưa li ti trên người cậu, vừa phủi vừa hỏi:

"Cậu đi siêu thị mua gì thế?"

"Mua tôm, chân gà, còn có cá trích nữa."

Tống Kiểu Kiểu trố mắt:

"Mấy thứ ấy cậu sẽ nướng hết ư?"

Uhm.

Lần đầu tiên Tống Kiểu Kiểu cảm thấy mình dường như không hề hiểu rõ về cậu, cô và cậu thân nhau bao nhiêu năm như vậy mà cô chẳng biết chút gì về chuyện cậu rành nấu cơm cả.

"Cần tớ giúp cậu làm gì không?"

Cô hỏi cậu.

Lục Kinh Tả mỉm cười ngắt chóp mũi cô một cái: Chờ ăn là được rồi.

Tống Kiểu Kiểu không muốn chỉ ngồi chầu chực ăn cơm, cô chủ động bỏ đống rau củ vào trong bồn nước rửa sạch:

"Tớ có thể rửa rau giúp cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!