Chương 47: Lấy lòng

Phố xá bên ngoài ướt rượt, những cây long não hai bên đường được ủ mưa càng trở nên xanh mởn. Sau khi ra ngoài âm thanh mưa rơi rả rích, cơn gió se lạnh lướt qua thổi tan cái nóng oi ả ngay sảnh chiếu phim, trong không khí cuốn theo toàn mùi ẩm ướt.

Gần rạp chiếu phim là trung tâm thương mại, tầng một của trung tâm thương mại là khu ẩm thực:

"Bọn mình đi ăn trưa nhé?"

Tống Kiểu Kiểu gật đầu: Được.

Hai địa điểm rất gần nhau, men theo con đường bên ngoài có thể tránh mưa mà còn một mạch tới thẳng trung tâm thương mại.

Sau khi đến tầng một có thể trông thấy đủ kiểu nhà hàng ẩm thực, bên trong trung tâm thương mại rất đông người, âm thanh ồn ào, hương thơm vây ngào ngạt.

Ăn món gì nào?

Cậu hỏi cô.

Tống Kiểu Kiểu nhìn quanh một vòng: Đi dạo trước đã.

Được.

Sau khi cả hai dạo chơi xung quanh thì bước vào một quán cua hấp, gọi một phần cua hấp cơm. Ngồi xuống rồi Lục Kinh Tả mới đưa dây thun đen trên cổ tay cho cô: Buộc tóc lên đi.

Tống Kiểu Kiểu thành thục nhận dây thun cậu đưa rồi buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp. Kể từ lần trước khi bọn họ đi ăn rồi cậu ra ngoài mua dây thun cho cô xong, cô nhận ra cậu sẽ luôn mang theo dây thun của con gái bên người, trong túi quần để mấy cái, trên cổ tay đeo một cái.

Có lần cô còn hỏi cậu:

"Cậu cứ mang theo dây thun bên người như vậy không sợ người khác cười cậu à?"

Lúc ấy cậu phản ứng khá đáng yêu: Cười tớ gì chứ?

"Thì một đứa con trai mà trên tay lại đeo dây thun của con gái ấy."

"Chuyện này có gì vui mà cười. Có dây thun này rồi, người khác tự nhiên sẽ biết tớ đã có người mà tớ yêu nhất, rất tốt mà."

Cậu nói rất nghiêm túc, nghe cậu nói người mà cậu yêu nhất làm cô có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.

Lục Kinh Tả nhìn cô hai ba lần đã buộc xong mớ tóc dài:

"Ăn xong bọn mình dạo cửa hàng trang sức một chút."

Hử? Cô ngước mắt nhìn cậu.

"Dây thun mua hôm trước không thấy nữa, hôm ấy đưa cậu, cậu còn giữ không?" Cậu mỉm cười hỏi cô.

Tống Kiểu Kiểu chớp mắt, dường như mỗi lần cậu đưa cho cô buộc thì hôm sau cô cũng chẳng biết mình đã vứt đâu mất:

"... Uhm, không tìm ra nữa."

Lục Kinh Tả mỉm cười, đúng lúc đồ uống mà bọn họ gọi được bưng lên trước. Của cô là vị dâu tây, cô nhấp một ngụm:

"Vị dâu tây này ngon."

Tầm mắt rơi trên đôi môi mềm mại đo đỏ của cô, bên trên vẫn còn dính chút nước, cậu mím môi: Vậy à?

Uhm! Cô ra sức gật đầu, đưa nước dâu tây của mình sang cho cậu uống: Cậu nếm thử đi.

Lục Kinh Tả liền ngậm lấy chiếc ống hút mà cô đã uống qua.

Ngon không? Cô hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!