Tống Kiểu Kiểu cầm đồ ngủ vọt vào phòng tắm, lúc cởi quần áo không cẩn thận sượt vào chỗ kia, cô đau nhức lập tức hít hà một tiếng. Cô cúi xuống nhìn qua, chỗ kia vẫn dựng thẳng và trắng trẻo, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy có dấu tay mờ nhạt ngay đó.
Trong nháy mắt những hình ảnh kiều diễm nọ lấp đầy tâm trí. Cô cảm thấy hai gò má nóng gắt gao, vừa ngẩng đầu lên lại còn trông thấy sắc mặt đỏ bừng của mình trong gương, cô ngoảnh sang một bên không dám nhìn bản thân nữa.
Qua một hồi, cô thấp giọng mắng nhỏ: Lưu manh...
Ra khỏi phòng tắm, cô đang chuẩn bị cầm máy sấy để hơ tóc thì thấy màn hình di động quăng trên gối chợt lóe sáng. Cô liếc nhìn, là Lục Kinh Tả gọi đến.
Tống Kiểu Kiểu vớ đại một chiếc khăn lông khô ráo rồi trùm lên đầu. Cô vươn tay cầm di động qua rồi vô thức cúi xuống nhìn ngực mình, bỗng nhiên có chút thôi thúc không muốn bắt máy cho lắm.
Nhưng cũng chỉ cứng không quá vài giây, ngón tay vẫn quẹt qua phím trả lời trên màn hình.
Làm sao? Vì nguyên nhân bị đau ban nãy mà giọng nói của cô có hơi khác thường.
Bên kia Lục Kinh Tả cũng chẳng màng để tâm giọng điệu mắc giật của cô mà chỉ điềm đạm nói:
"Ngày mai bọn mình đi xem phim với nhau đi?"
Tống Kiểu Kiểu thật sự rất muốn nói một cách khí phách là không đi, nhưng lời đến miệng, thốt ra lại là:
"Có phim gì xem hay à?"
"Tớ vừa tra, trưa mai có bộ XXX, nghe nói xem rất hay."
Tống Kiểu Kiểu mím môi:
"Uhm... vậy được thôi."
Lục Kinh Tả bên kia điện thoại cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp xuyên qua di động truyền đến, màng nhĩ rung động có hơi ngưa ngứa.
Tống Kiểu Kiểu cảm giác được hai gò má lại bắt đầu ưng ửng rồi, cô lầm bầm:
"Xong rồi, không nói chuyện với cậu nữa, ngắt đây."
Nói xong cũng không cho Lục Kinh Tả có cơ hội đáp lời, nhanh chóng ấn ngắt điện thoại.
Lục Kinh Tả phía bên kia nhìn điện thoại bị ngắt đứt, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn. Cậu mở Wechat ra gửi một tin nhắn.
Sau khi Tống Kiểu Kiểu lau khô tóc rồi tắt đèn thì chuẩn bị ngủ, trước khi ngủ muốn mần mò di động một chút, đúng lúc nhìn thấy Wechat Lục Kinh Tả gửi qua, là một tin nhắn thoại.
Cô nghiêng người, ấn mở tin nhắn.
Ngủ đi, ngủ ngon.
Bốn chữ khiến tim Tống Kiểu Kiểu đập lỡ nhịp, đã sắp đi ngủ rồi mà còn không buông tha cho cô nữa. Mặc dù nghĩ vậy nhưng khóe miệng lại rướn cao lên.
***
Tống Kiểu Kiểu ngủ một giấc đến khi tự bừng tỉnh, mà Vương Tuệ Lâm cũng đã đi làm từ lâu. Sau khi sửa soạn xong cô thẳng thừng qua gõ cửa nhà Lục Kinh Tả, bên trong nhanh chóng vọng lại tiếng bước chân.
Lục Kinh Tả nhìn cô:
"Tớ còn tưởng cậu chưa dậy chứ?"
Cô thấy trên người cậu vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, bước thẳng vào trong:
"Dậy được một lúc rồi, tới chờ cậu thôi."
"Thay quần áo là có thể đi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!