Lục Kinh Tả vừa mới tắm xong, đang đi về phía phòng ngủ thì cửa chính chợt vọng lại hai tiếng gõ cửa. Cậu khẽ nhíu mày, tìm hơi gần giờ ngủ. Trong nhà chỉ có cậu và Lục Giản, mà Lục Giản biết mật mã thì đâu cần gõ cửa.
Cậu nhón chân bước ra trước cửa.
Ai vậy? Cậu hỏi một tiếng.
Là tớ.
Thanh âm ngoài cửa trong trẻo xen lẫn chút nghẹn ngào, nhưng lại in dấu một sự quen thuộc trong lòng. Cậu vội mở cửa, vừa mở ra liền trông thấy cô gái nhỏ viền mắt phiếm hồng, cậu thở gấp:
"Kiểu Kiểu, cậu sao vậy?"
Tống Kiểu Kiểu nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu, ngay lập tức không màng gì nữa mà nhào vào lòng cậu, ôm chặt lấy eo cậu. Lục Kinh Tả bị cô nhào về trước như vậy nên lùi bước nhỏ ra sau, nỗi bất an và căng thẳng trong lòng nhanh chóng lan tràn, cậu vuốt ve gáy cô:
"Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại khóc nức nở vậy?"
Tống Kiểu Kiểu chôn vùi hai gò má vào lồng ngực cậu, cắn môi hỏi khẽ:
"Vì sao... không nói với tớ?"
Trong mắt Lục Kinh Tả thoáng qua chút khó hiểu, nhưng cũng nắm rõ được cô gái nhỏ của cậu khóc lóc phỏng chừng có dính dán đến cậu, vậy nên cậu níu bờ vai nhỏ run rẩy của cô rồi hơi đẩy ra một khoảng: Vào rồi nói.
Tống Kiểu Kiểu gật đầu.
***
Lục Kinh Tả rót một ly nước ấm cho cô: Uống nước.
Tống Kiểu Kiểu không nhận: Tớ không uống.
Lục Kinh Tả nghe vậy bèn đặt ly nước lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô:
"Vậy không uống, vậy cậu có thể nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Tống Kiểu Kiểu cúi gằm, không nói gì.
"Có liên quan đến tớ sao?" Cậu tiếp tục gạn hỏi.
Cô ngẩng đầu, đôi đồng tử xinh đẹp thấm sương mù, mơ mơ hồ hồ.
"Nếu như có liên quan đến tớ, sao không chịu nói với tớ?" Cậu giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô.
Hành động này của cậu đầy cưng chiều khiến mũi Tống Kiểu Kiểu cay xè, nỗi buồn bã trong lòng càng lan tràn, sương mù nơi hốc mắt dần nhiều hơn.
Lục Kinh Tả thu hết vào mắt, trái tim quặn thắt, giơ ngón tay lau nước mắt cho cô:
"Ngoan, đừng khóc, có tớ ở đây."
Giọng Tống Kiểu Kiểu hơi khàn:
"Chú dì... ly hôn rồi phải không...?"
Lục Kinh Tả nghe xong, lúc đầu có hơi bất ngờ nhưng sau đó thì khẽ gật đầu:
"Là vì chuyện này sao?"
Đôi mắt Tống Kiểu Kiểu đẫm lệ, nhìn cậu mơ hồ: Uhm.
Lục Kinh Tả nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, thật đúng là một cô bé vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Nhưng lồng ngực cậu lúc này vì cô mà dâng trào chút tình cảm ấm áp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!