Chiều thứ sáu sau khi tan học, Lục Kinh Tả nhắn tin cho Tống Kiểu Kiểu xong thì phi thẳng đến ký túc xá nữ ở Học viện Ngoại ngữ.
_ Thu xếp xong chưa?
_ Xong rồi, đang xuống dưới đây.
Khi tin nhắn Tống Kiểu Kiểu gửi tới thì vừa hay Lục Kinh Tả cũng đến nơi. Phía xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Tống Kiểu Kiểu đang ra khỏi cửa ký túc xá.
Tống Kiểu Kiểu mặc một chiếc áo thun trắng, phía dưới là chân váy xếp ly màu tím. Vạt váy dài đến giữa đùi, để lộ cặp chân thon thả thẳng tắp, bàn chân xỏ đôi giày vải trắng, trông cực kỳ trẻ trung năng động.
Tống Kiểu Kiểu cũng đã thấy cậu, cứ thế chạy bước nhỏ đến bên cậu. Khi còn cách cậu cả một đoạn đường, cô đã dang rộng vòng tay nhào vào lòng cậu, hai cánh tay choàng sau cổ cậu một cách tự nhiên:
"Cậu mặc áo thun trắng bên trong, tớ cũng mặc áo thun trắng, có giống đồ đôi không này?"
Lục Kinh Tả không nghe thấy mấy lời của cô mà hơi buông cô ra, tầm mắt lia qua chân váy của cô. Tống Kiểu Kiểu bị cậu nhìn bỏng cả má:
"Cậu... cậu nhìn cái gì vậy hả?"
Cậu nhíu mày:
"Váy hôm nay ngắn quá."
Tống Kiểu Kiểu cúi xuống nhìn váy của mình, nói:
"Cũng đâu ngắn lắm, vẫn ổn mà, vả lại tớ có mặc quần legging."
Từ đợt trước mặc váy xong, Tống Kiểu Kiểu như thể mở ra cánh cửa bước vào chân trời mới vậy. Cô điên cuồng yêu váy, váy dài váy ngắn váy hai dây, kiểu nào cô cũng thích.
Tuần trước còn kéo đám Phương Du Nhiên mua thêm vài bộ nữa, đủ điều kiện trở thành một đứa mê váy đích thực rồi.
"Được rồi, đi thôi. Còn phải về nhà ăn cơm nữa, hồi nãy tớ nhắn cho mẹ tớ rồi, buổi tối cậu ăn cơm ở nhà tớ luôn." Tống Kiểu Kiểu khoác tay cậu bước ra ngoài, nhưng bước chân của cậu không hề lay chuyển. Cô đành phải ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt đầy vẻ tủi thân.
Lục Kinh Tả nhìn cô mấy giây, tiếp đó cởi áo khoác ngoài trên người mình ra. Hôm nay cậu mặc hai lớp áo, phía trong là áo thun trắng, phía ngoài là áo sơ mi caro trắng đen. Lúc cậu cởi áo sơ mi ra cô đã ngờ ngợ được cậu muốn làm gì rồi.
Đúng như dự đoán, sau khi cởi lớp áo sơ mi, cậu hơi khom người xuống buộc áo khoác quanh eo cho cô.
Tống Kiểu Kiểu nhìn cậu rũ mắt xuống buộc áo, cô vô thức mím môi, lòng dạ có chút ngọt ngào:
"Giờ chúng ta càng giống mặc đồ đôi hơn."
"Chúng ta vốn là một đôi."
Cậu buộc chặt lại giúp cô.
"Cậu cũng thật ngang ngược." Tống Kiểu Kiểu nói.
Lục Kinh Tả giương mắt nhìn về phía cô:
"Vậy cậu thích không?"
Tống Kiểu Kiểu không nhịn được nhoẻn miệng cười, cô không làm chủ được tay mình mà giựt giựt mấy cái ngay trên đầu cậu, bấy giờ mới hả lòng hả dạ nói: Thích.
Khóe môi Lục Kinh Tả cười với vẻ cưng chiều dung túng:
"Cũng chỉ có cậu mới dám giựt tóc tớ như vậy thôi."
"Vậy thì hay quá, chỗ này mai mốt ngoài tớ ra không cho phép ai khác đụng vào đâu đấy."
"Được, chỉ cho một mình cậu đụng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!