Chương 41: Mạnh mẽ

Lục Kinh Tả hiểu rõ tính khí của cô nên mới cố ý đưa người dâng đến cho cô, vả lại nếu bọn họ tra ra đó là con trai thì tuyệt đối khỏi phải nói nhiều, đoán rằng lúc này mấy cậu bạn trong ký túc xá có thể đã xông vào đánh hắn tuyệt vọng luôn rồi.

Nhưng nếu là con gái thì cho dù tức nổ phổi, bảo đám con trai cao lớn các cậu đi đánh hội đồng một cô gái thì có hồ đồ chăng nữa họ cũng không thể làm được.

"Uhm, nếu có gì cứ tìm tớ."

Tống Kiểu Kiểu nhoẻn miệng cười: Được.

Lúc này đã gần mười giờ, Tống Kiểu Kiểu thò tay chọt cậu một cái:

"Sắp tắt đèn rồi, cậu nên về ký túc xá đi thôi."

Cậu ôm còn chưa nóng người đã phải rời đi nên có chút tiếc nuối, cậu tiến sát lại hôn xuống mi tâm cô:

"Đuổi tớ đi à, cậu không quyến luyến tớ sao?"

Tống Kiểu Kiểu bật cười: Quyến luyến mà.

"Nhưng bộ dạng của cậu không giống như đang quyến luyến."

Hai má Tống Kiểu Kiểu nóng ran, cô hiểu rồi, thế là cô vươn tay vịn vào bả vai cậu, nâng môi lên. Hiếm khi cô mới chủ động một lần, Lục Kinh Tả có ngốc mới không chớp lấy cơ hội lần nữa. Vậy nên cậu siết chặt eo cô, thẳng thừng áp cô vào bức tường bên ngoài ký túc xá, hôn sâu hơn.

Lục Kinh Tả bình thường rất dễ nói chuyện, đối với cô chính là ngoan ngoãn phục tùng, dịu dàng như không phải mình nữa. Song trên phương diện này lại hết sức ngang ngược, mỗi lần hôn cô mà mắt chưa mờ sương thì sẽ không nhả ra, nhưng cô vẫn cứ yêu chết mất dáng vẻ ngang ngược này của cậu.

Quấn quýt hồi lâu mới buông ra, lúc buông ra cô nhìn thấy trên môi cậu có thứ chất lỏng không rõ, hai má đỏ bừng, không nghĩ ngợi thêm thẳng thừng giơ tay chùi đi. Bờ môi cậu lúc này nóng hừng hực, hấp lòng bàn tay có chút tê dại.

Lục Kinh Tả nhìn đôi gò má cùng vành tai đỏ lựng của cô, xấu xa nói:

"Đã lâu vậy rồi mà vẫn thẹn thùng à?"

Tống Kiểu Kiểu mấp máy môi:

"Cậu... cậu nghĩ ai cũng mặt dày như cậu chắc..."

Lục Kinh Tả cười mỉm, vội ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô:

"Uhm... nếu không mặt dày thì chừng nào cậu mới hiểu được lòng tớ, cô bé ngốc."

Cõi lòng Tống Kiểu Kiểu ngọt ngào, cô duỗi tay véo vào làn da nom còn đẹp hơn cả mình của cậu:

"Tớ không phải cô bé ngốc."

Lục Kinh Tả một tay ôm eo cô, một tay bao bọc bàn tay bé nhỏ của cô, kéo lên khẽ vuốt ve hai gò má cậu. Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được da dẻ nõn nà bên dưới bàn tay mình, không nhịn được thốt ra lời cảm thán:

"Da của cậu đẹp quá, đẹp hơn tớ nữa."

Lục Kinh Tả nhìn đôi gò má non mềm như có thể vắt ra nước của cô, áp sát khuôn mặt của mình vào cọ nhẹ, khàn giọng:

"Nhưng mà tớ thích của cậu hơn."

Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được da thịt của cậu bên má, phe phẩy hàng mi cong vút:

"Thích... cũng không tặng cho cậu đâu..."

"Khỏi cần tặng, cả người cậu đều là của tớ cả."

Không biết xấu hổ.

Uhm, thế thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!