Buổi chiều bọn cô vẫn còn hai tiết học, lúc cô đang nằm trên giường định nghỉ ngơi chốc lát thì chợt nhớ đến tin nhắn trước đó đã gửi cho Từ Cám.
Móc di động ra nhìn một chút, quả nhiên cô ấy đã hồi tin rồi, đã vậy còn gửi đến đúng một phút trước nữa, xem ra cô canh thời gian cũng thật chuẩn.
_ Người chị em!
Thật giả?!
_ Tớ sẽ mang mấy chuyện thế này ra lừa bịp cậu sao?
Lần này Từ Cám trả lời trong tích tắc.
_ Tớ... giờ tớ xúc động muốn nói thẳng ra luôn này.
_ Làm sao?
_ Tớ mừng thay cậu thôi, Lục Kinh Tả xem như phá tan mây mù nhìn thấy trăng tỏ rồi.
Tống Kiểu Kiểu cảm thấy câu này có gì đó sai sai. Phá tan mây mù nhìn thấy trăng tỏ, câu này hình như còn có ý gì khác thì phải?
_ Câu này của cậu giống như cậu đã biết cậu ấy thích tớ từ lâu rồi vậy?
Bên kia Từ Cám xem tin nhắn mà bất lực nhắm mắt. Cô cũng không biết nói gì mới đúng nữa, tựa hồ ai ai cũng nhìn ra được Lục Kinh Tả thích cô ấy, riêng cô ấy là người trong cuộc thì lại mù tịt.
Thật khiến người khác nhức đầu.
_ Cũng có mỗi mình cậu là không nhìn ra thôi được chứ?
_!!!
_ Cậu biết hồi nào vậy?
Từ Cám trả lời rất nhanh.
_ Hồi lớp mười hai á.
_ Sao lúc đó không nói cho tớ biết???
_ Người chị em, khi ấy là lớp mười hai nha, với lại lớp mười hai mà Lục Kinh Tả không chịu bày tỏ thì chắc chắn không muốn ảnh hưởng đến việc học của cậu rồi.
Sao tớ có thể không biết điều được chứ?
Tống Kiểu Kiểu nhớ lại thời điểm lớp mười hai, Lục Kinh Tả bắt cô học bổ túc đủ thứ, còn không chỉ một lần nói với cô chuyện muốn thi chung trường đại học.
Nhớ đến cô bất giác bật cười, xem ra cậu thích cô lâu hơn cô tưởng nhiều.
_ Thôi nha, không nói chuyện với cậu nữa, lát nữa tớ còn có tiết, sắp vào học rồi.
_ Được, đi đi.
Tống Kiểu Kiểu trả lời Từ Cám xong thì nhắm mắt ngủ một giấc, mãi đến khi Phương Du Nhiên gọi cô dậy cô mới tỉnh, rửa mặt rồi đi đến lớp học.
Buổi chiều sau khi hết tiết quay về ký túc xá, cũng không biết có phải gặp ảo giác hay không mà cô luôn ngờ ngợ mọi người xung quanh khi đi lướt qua đều sẽ vô tình nhìn cô vài lần.
Trong mắt còn mang theo vẻ đánh giá, cảm thấy hơi khó chịu, cô vươn tay ra túm Thang Viên Viên lại.
"Viên Viên, trên mặt tớ có gì sao?"
Thang Viên Viên nhìn cô khó hiểu, lắc đầu: Đâu có gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!