Thời tiết nóng bức trước đó đã xoay chuyển vào ngày kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, bầu trời âm u râm mát, có vẻ như muốn đổ mưa. Đúng như dự đoán, buổi chiều sau khi tiễn các sĩ quan huấn luyện rời đi, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rả rích rơi xuống, cuốn theo mùi nước hanh nhàn nhạt trong không khí.
An Thấm lẽo đẽo theo sau Lục Kinh Tả. Trên người cậu vẫn mặc bộ đồng phục huấn luyện quân sự màu xanh quân đội ấy, thân hình cao lớn thanh gầy, trên mặt cũng không có dấu vết mồ hôi như những nam sinh khác, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô khẽ nhướng mày: Cậu ghét tớ vậy ư?
Bước chân Lục Kinh Tả không dừng lại chút nào, cũng chẳng mảy may phản ứng, giống như vừa rồi cô không phải đang nói chuyện với cậu vậy.
Lục Kinh Tả?
Vẫn không hồi đáp như cũ.
An Thấm dứt khoát chạy thẳng hai bước lên trước, chặn trước mặt cậu, cậu lúc này mới không thể không khựng lại, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía cô lại bình lặng không chút gợn sóng.
"Chẳng phải tớ thích cậu sao? Cậu trốn tránh tớ đến mức như vậy à?"
"Tớ đang nói chuyện với cậu đấy? Cậu có thể trả lời tớ một chút không?"
"Cái người này cũng thật là."
Một chút bực bội vụt qua trong mắt Lục Kinh Tả, thẳng thừng lách qua cô tiếp tục đi về phía trước.
An Thấm thật sự bị chọc điên, cô xông lên quát với cậu:
"Tớ biết người cậu thích, tớ biết người cậu thích chính là Tống Kiểu Kiểu."
Lúc này bước chân của Lục Kinh Tả mới hơi dừng lại, An Thấm hiển nhiên hiểu rõ vì sao cậu phải dừng lại, lập tức bực bội trở mặt khinh khỉnh, cô đuổi theo kịp, nhìn cậu:
"Cậu thích cô ấy đúng không, chính là nhỏ ngồi cùng bàn kia?"
Lục Kinh Tả lạnh lùng nhìn cô, không đáp lại bất kỳ lời nào, nhấc chân lên tiếp tục đi về trước.
"Cậu không muốn biết cô ấy có thích cậu hay không sao?" An Thấm phát ngôn lần nữa, cô bước lên trước, mỉm cười nói:
"Tớ có cách có thể biết rõ rốt cuộc cô ấy có thích cậu hay không."
Đôi đồng tử Lục Kinh Tả hơi xáo động một chút: Không cần.
"Eh, cái con người này..."
"Tôi muốn biết rõ rằng cô ấy có thích tôi hay không, nhưng tôi không muốn dùng cách của cậu." Sau khi nói xong những lời này, Lục Kinh Tả thẳng thừng rời khỏi cũng không ngoảnh đầu lại.
An Thấm nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, tức giận vung nắm đấm nhắm về phía cậu.
***
Tống Kiểu Kiểu hỏi các cô ấy:
"Các cậu có muốn đi tự học chung không?"
"Tớ không đi đâu, tự học thì chi bằng tớ về ký túc xá ngắm chồng của tớ."
Tần Mẫn và Thang Viên Viên cũng tỏ ý không đi: Tớ sẽ đi một mình.
"Được, vậy tớ đi qua đó trước."
Tống Kiểu Kiểu tìm một căn phòng tự học không nhiều người lắm, cô đi thẳng đến chỗ cuối cùng. Sau một lúc học thuộc từ vựng, một cái bóng mờ tự nhiên bao phủ trên đỉnh đầu xuống, cô theo tiềm thức ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng chộn rộn: Lục Kinh Tả?
Lục Kinh Tả đặt sách trong tay lên bàn, sau đó ngồi xuống ngay đối diện cô, cậu liếc nhìn sách trong tay cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!