Hơn mười hai giờ sáng, Vương Tuệ Lâm tính vào bếp rót nước, nhưng lúc đi ngang qua phòng ngủ của Tống Kiểu Kiểu bà lại vô cùng ngạc nhiên vì đèn phòng vẫn sáng. Bà rất rõ đời sống sinh hoạt của cô, thường ngày đúng mười giờ là lên giường ngủ rồi, hiện tại thế nào lại...
Vô cùng tò mò, bà nhẹ nhàng đi tới, từ khe cửa khép hờ liền nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu đang ngồi bên bàn học múa bút thành văn. Bà che miệng không tin nổi, con gái bà đã trễ thế này mà vẫn còn thức làm bài tập?!
Bà không dám làm phiền cô, vội rón rén trở về phòng ngủ, thấy Tống Khánh Quốc đang nằm trên giường xem bóng đá bèn la lên: "Tống Khánh Quốc, thật không tin được."
Tống Khánh Quốc nhìn sang: "Cái gì mà không tin được?"
Vương Tuệ Lâm men theo mép giường ngồi xuống: "Ông có biết vừa rồi tôi nhìn thấy gì không?"
"Không biết." Tống Khánh Quốc lắc đầu. "Bà nhìn thấy gì?"
"Con gái chúng ta, con gái chúng ta đã trễ thế này mà vẫn còn thức làm bài tập."
"Bà có nhìn lầm không vậy?"
"Nếu không thì ông tự mình xem đi."
Tống Khánh Quốc lúc này cũng mặc sức, thật sự vén chăn ra nhẹ nhàng đi theo Vương Tuệ Lâm xem thế nào. Khi cả hai vừa mở cửa thì thấy một tay cầm đồ ngủ, một tay xoa cổ đang từ trong phòng đi ra.
Tống Kiểu Kiểu bị hai người dọa hết hồn, lại nhìn sang động thái lén lút của họ, không nhịn được nhướng mày hỏi: "Hai người... khuya rồi còn làm gì ở đây?"
Hai vợ chồng nhìn nhau ngượng ngập rồi đứng thẳng dậy, Vương Tuệ Lâm giải thích: "Không làm gì cả, không làm gì cả."
"Trễ như vậy rồi sao con còn chưa ngủ?" Tống Khánh Quốc hỏi bóng gió.
"Con? Vừa mới làm bài tập xong, buồn ngủ chết mất." Đang nói cô liền ngáp một cái. "Hai người ngủ sớm chút đi, con đi tắm đã."
"Con gái, có muốn ba hâm cho con một ly sữa bò không?"
Tống Kiểu Kiểu thật sự quá buồn ngủ nên cũng không nhận ra điểm bất thường của Tống Khánh Quốc, vừa đi vào phòng tắm vừa nói: "Được, để trên bàn cho con."
"Uhm."
Sau khi Tống Kiểu Kiểu đi tắm, Tống Khánh Quốc vui vẻ đi hâm sữa bò cho cô. Ông vào bếp hỏi: "Bà à, bình thường sữa ấm nhà mình hâm ở đâu?"
Vương Tuệ Lâm mỉm cười nhìn ông, đi lướt qua nói: "Phía dưới cái tủ thứ ba."
"Được rồi."
"Vui vậy sao?"
"Con gái chịu khó học hành, sao có thể không vui?"
***
Cũng vì tối hôm qua ngủ trễ nên khi Tống Kiểu Kiểu tỉnh dậy đã gần mười một giờ. Cô khép đôi mắt lim dim lại một lúc rồi từ từ rời giường. Sau khi ra ngoài thì thấy Vương Tuệ Lâm đang nấu ăn trong bếp, bên cạnh còn có bóng dáng cao gầy nào đó đang phụ rửa rau, nghe giọng điệu của họ có vẻ đang bàn về chuyện gì đó rất vui.
Tống Kiểu Kiểu la lên: "Mẹ."
Vương Tuệ Lâm xoay người lại, nói: "Dậy rồi thì mau đánh răng rửa mặt đi, lát nữa chúng ta cùng ăn trưa."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lục Kinh Tả ngoảnh đầu lại nhìn một chút. Cô nhóc trắng nõn mang theo khuôn mặt lơ ngơ vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc dài xưa nay luôn mềm mượt giờ lại xấp xả sau vai. Tống Kiểu Kiểu thấy cậu nhìn mình thì tự nhiên vẫy tay về phía cậu, sau đó nhanh chóng chui vào phòng tắm.
Hai nhà Lục
- Tống làm bạn với nhau đã hơn mười năm. Mà Lục Giản và Trịnh Tú Vận công việc lại vô cùng bận rộn, nên Lục Kinh Tả từ nhỏ đến lớn hầu như đều được bên nhà Tống chăm sóc, cùng Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm quan hệ vô cùng thân thiết. Vì thế đối với việc cậu ấy thường xuyên xuất hiện ở đây, Tống Kiểu Kiểu đã sớm tập mãi thành quen.
Chờ đến khi cô ra, thức ăn đều đã bày sẵn trên bàn. Lục Kinh Tả bới cơm lần lượt rồi đưa cho cô, Tống Kiểu Kiểu nhìn lướt qua, miệng lẩm bẩm: "Nhiều quá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!