Lục Kinh Tả nói những lời này thật ra không vì điều gì, cậu chỉ muốn nói sự thật với bà mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ cậu đều rất bận rộn, mỗi người đều bề bộn với công việc của chính mình.
Trịnh Tú Vận bận rộn hơn cả năm, số lần gọi điện cho cậu có thể đếm trên đầu ngón tay, những lúc khác thì tựa như đã bốc hơi khỏi trần gian. Nếu không phải cách một năm cậu đến chỗ bà một lần, chắc có lẽ cậu cũng quên mất mình vẫn còn có một người mẹ.
Lục Giản cũng vô cùng bận bịu, căn bản một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở trên máy bay, chạy trong nước rồi ngoài nước. Nhưng cho dù là vậy, cậu vẫn có thể nhận được điện thoại từ ông, quan tâm cuộc sống của cậu, chú ý đến việc học của cậu.
Bình thường ông đi công tác, nửa đêm quay về sẽ lén vào phòng kéo mền lên giúp cậu, buổi sáng nấu cho cậu một bữa điểm tâm đơn giản, ăn xong rồi lại vội vã đến sân bay.
Cứ như vậy ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác, tim cậu cũng kết lại từ máu thịt.
"Kinh Tả, mẹ thương con..." Giọng Trịnh Tú Vận hơi run rẩy.
Lục Kinh Tả nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu:
"Mẹ, con tin là mẹ thương con, nhưng con cảm thấy ba con thương nhiều hơn một chút."
Trịnh Tú Vận bên kia hoàn toàn im bặt.
"Mẹ, sau này mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa. Con với ba con... con sẽ khuyên nhủ ông ấy."
Sau khi gác điện thoại, có một cảm giác mà Lục Kinh Tả không thể diễn tả thành lời, thoáng chút buồn bã, cậu chầm chậm đi đến cạnh cửa sổ, đưa tay mở cửa ra, thử mang sự buồn bực này xua tan ra ngoài.
Bàn tay Lục Giản giơ lên từ từ buông thõng xuống, sống hơn bốn mươi năm cuộc đời, đây là lần thứ hai ông cảm thấy mình sống không uổng phí. Lần đầu tiên là năm hai mươi ba tuổi, năm ấy là thời điểm kết hôn với Trịnh Tú Vận, lần thứ hai chính là sau khi nghe những lời nói vừa rồi.
Ông đột nhiên cảm thấy bản thân mình có lỗi nhất không phải với Trịnh Tú Vận, mà chính là với con trai ông. Ông cho con trai sinh mệnh, nhưng lại không cho cậu tuổi thơ và một mái ấm gia đình hạnh phúc.
Trước nay ông chưa từng biết rằng, điện thoại mỗi tuần một lần, đi công tác quay về có thể nhìn cậu đôi chút thì con trai ông cũng đã rất hài lòng rồi. Nhưng mà so với Kiểu Kiểu nhà đối diện, cậu bị thiếu hụt rất rất nhiều, ấy thế mà, cậu vẫn luôn cảm thấy ông yêu thương cậu nhất.
Đôi mắt Lục Giản bất chợt ửng đỏ, ông lặng lẽ quay lại nhà bếp, cúi đầu xắt rau, trong đôi đồng tử sâu thẳm lóe lên chút trầm tư, có lẽ, thật sự phải hạ quyết tâm rồi.
***
Tống Kiểu Kiểu thi đại học được 415 điểm lại có thể khiến Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc vui mừng hết cỡ, 415 điểm, tổng điểm bài thi là 480 mà thi được 415, chuyện này trước đây bọn họ còn không dám nghĩ tới.
Cũng nghĩ đến tương lai tốt xấu gì có thể đậu nhị bản* đã là giỏi rồi, nhưng bây giờ thành tích vừa có, thỏa đủ điều kiện của nhất bản*, nhất bản còn có khả năng tuyển cô, bọn họ sao có thể không tự hào đây?
(* Thông thường trúng tuyển chia làm ba loại:
_ Loại thứ nhất 《Nhất bản》 dùng để chỉ những đại học trọng điểm hàng đầu Trung Quốc, bên đó gọi những trường học này là Dự Án 211/Project 211 [muốn biết thêm chi tiết về những trường có mặt trong đó các bạn có thể tra Google].
_ Loại thứ hai 《Nhị bản》 là tuyển sinh chính quy bình thường trên cả nước, thấp hơn một bậc so với nhất bản.
_ Loại thứ ba 《Tam bản》 để chỉ những đại học địa phương, chủ yếu tuyển sinh ở các tỉnh lị, là cấp bậc thấp nhất.)
Trước đó bọn họ cũng biết điểm chuẩn năm ngoái của Đại học S, tuy rằng năm nay vẫn chưa có, nhưng năm ngoái là 405, điểm của cô so với điểm trúng tuyển năm ngoái cao hơn tận mười điểm. Nhìn chung điểm chuẩn của Đại học S thường lên xuống 5 điểm, vậy nên ghi danh vào Đại học S hoàn toàn có hy vọng!
Hơn nữa chủ ý của Tống Kiểu Kiểu cũng là muốn báo vào Đại học S, vì thế cả nhà cùng nhau bàn bạc, nguyện vọng liền điền là Đại học S.
Đại học S ngay thành phố S, cách nhà khá gần, vả lại bọn họ còn biết Lục Kinh Tả cũng dự định báo vào Đại học S, như vậy đôi trẻ ở cùng một nơi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Như Tống Kiểu Kiểu đã nói, quả nhiên Lục Kinh Tả chính là thủ khoa đại học ban tự nhiên của tỉnh bọn họ. Vào lúc Trần Thục nhận được tin, vui mừng suýt chút ngất xỉu, khóc ngay tại chỗ.
Kỳ thi đại học của tỉnh bọn họ không sử dụng đề thi toàn quốc, đề thi toàn quốc tổng điểm là 750 điểm, tổng điểm tỉnh S là 480 điểm, tổng điểm toàn quốc nếu chia ra sẽ không có lợi thế, kiểu đề cũng nổi tiếng là phức tạp.
Nếu như giành được thủ khoa của tỉnh S, thì trên cơ bản cũng chính là thủ khoa toàn quốc!
Chuyện này không chỉ là vinh quang của riêng Lục Kinh Tả, mà còn là vinh quang của cả trường cao trung số 1 bọn họ, thông tin Lục Kinh Tả là thủ khoa thành phố chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp nơi.
Sau khi tuồn ra là thủ khoa đại học thì giới truyền thông đã liên lạc với trường cũ của Lục Kinh Tả, muốn tiến hành phỏng vấn cậu. Nếu giới truyền thông mà thông qua cửa khác thì chắc chắn Lục Kinh Tả sẽ không tiếp nhận phỏng vấn, vì cậu rất không thích cách thức thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!