Năm giờ chiều, kỳ thi đại học chính thức kết thúc, thời điểm tiếng chuông chấm dứt kỳ thi vang lên, không biết ai đó đã hét lớn "tự do rồi", dẫn đến trong sân trường vốn dĩ yên tĩnh bùng nổ một tràng tiếng hò reo vang dội.
Kết thúc kỳ thi đại học, tất cả ngột ngạt, áp bức,... đều tan biến sạch sẽ. Có lẽ nhàn hạ quá mức trái lại Tống Kiểu Kiểu hơi không thích ứng được, suy cho cùng lúc trước cô giống như một đường dây cao thế hoạt động suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, đột nhiên bây giờ được thả lỏng thật sự khiến người khác có chút ăn không ngồi rồi.
Mấy ngày sau, Tống Kiểu Kiểu nhận được tin nhắn của Từ Cám, nói rằng muốn hẹn cô đi ăn, vốn dĩ ở nhà đang vô cùng rảnh rỗi, cô hiển nhiên thẳng thắn đồng ý.
Rốt cuộc khi gặp Từ Cám, câu nói đầu tiên chính là: "Kiểu Kiểu, tớ đã bày tỏ với Đường Kỳ."
Tống Kiểu Kiểu kinh ngạc, vội hỏi: "Rồi sao nữa?"
Từ Cám gục xuống, trên mặt mang theo chút hiu quạnh, Tống Kiểu Kiểu thấy vậy bèn nhanh chóng an ủi: "Không sao, cậu ta nhìn cậu không cao, là cậu ta không có mắt, không trách cậu."
Từ Cám nhỏ giọng lầm bầm: "Cậu ấy rất có mắt."
"Hmm?" Tống Kiểu Kiểu nghe không rõ.
Nét cười trên khóe miệng Từ Cám càng đậm thêm: "Tớ nói Đường Kỳ rất có mắt nhìn!"
"Hả?"
Từ Cám cắn ống hút trà sữa, rướng nhẹ đuôi mày: "Tớ với Đường Kỳ quen nhau rồi, cậu nói cậu ấy có mắt không?"
Đôi mắt Tống Kiểu Kiểu dần dần mở to, duỗi mấy ngón tay mảnh khảnh ra chỉ vào cô ấy: "Cậu cậu... cậu... các cậu..."
"Hãy để tớ kiêu ngạo đi, tự hào nữa!"
Tống Kiểu Kiểu áp sát lại đưa tay ra hiệu sẽ gọi cho cô ấy.
"Vậy các cậu sẽ báo cùng một trường đại học sao?"
Trên mặt Từ Cám khó lắm mới lộ ra chút e lệ: "Uhm, nhà Đường Kỳ ở thành phố T, cho nên bọn tớ định báo vào Đại học T."
Nghe vậy, mặt Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức nghiêm túc lại: "Báo nguyện vọng đại học là chuyện rất quan trọng, cậu và cậu ấy quen nhau mới bao lâu mà cậu đã muốn báo vào Đại học T cùng cậu ấy rồi."
Từ Cám mím môi: "Cậu nói tớ hiểu, nhưng mà tớ thật sự rất muốn vào chung đại học với cậu ấy."
"Tớ thấy chuyện này trước mắt cậu đừng nên nôn nóng kết luận, tốt nhất cậu hãy trao đổi cùng gia đình một chút rồi hãy quyết định."
***
Vào quãng thời gian sống phóng túng ngồi ăn rồi chờ chết, thành tích thi đại học cuối cùng cũng đã có.
Từ hôm có mặt ở nơi thi trở đi Tống Kiểu Kiểu chưa từng căng thẳng, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại vô cùng hồi hộp. Cô vừa nghĩ có thể lập tức tra được điểm của bản thân liền lo lắng đến hai tay run rẩy, cô không có cách nào tra điểm, đúng lúc cô đang khẩn trương không biết phải làm sao thì tin nhắn của Lục Kinh Tả gửi đến.
_ Tra điểm chưa?
Tống Kiểu Kiểu cố gắng kiểm soát đôi tay run rẩy hồi âm lại cho cậu.
_ Vẫn chưa.
_ Không dám...
_ Vậy cậu qua nhà tớ, bọn mình cùng tra.
Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức cất di động rồi chạy ra ngoài, Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc mặt lờ mờ đợi bên ngoài còn muốn cùng cô tra điểm: "Không tra điểm ư? Đi đâu vậy?"
"Con đi nhà đối diện cùng tra." Tống Kiểu Kiểu mở cửa, đến cả dép cũng không thèm thay bèn chạy ra ngoài.
Cô còn chưa gõ cửa, cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!