Chương 24: Thích không ?

Tên kia bị đạp phải đưa tay che thắt lưng lại, hắn ta đau đến nức nở, thậm chí hắn còn cảm thấy một cước kia đã mang lục phủ ngũ tạng của hắn đá muốn văng ra ngoài mất rồi, cả buổi vẫn không thể bình thường trở lại, mấy tên đàn em bên cạnh hắn cũng vội vây quanh.

"Anh, anh không sao chứ?"

Tên kia hung tợn vung vẩy về phía Lục Kinh Tả. Hắn lăn lộn ở đây lâu như vậy, vẫn chưa từng bị người nào đạp qua thế này, một cú đạp này không chỉ có cơ thể hắn, mà còn là thể diện của hắn!

"Đều ngu hết rồi à! Đánh tụi nó cho tao!" Tên kia quát, hắn gào lên như vậy, càng tác động đến chỗ thắt lưng bị đạp, lập tức đau đến mặt méo mó. Tiếp đó vẫn còn chưa vặn vẹo xong, một chai đồ uống khác lại nện về phía hắn, kỳ này đập thẳng vào ngực hắn, hắn tiếp tục ah một tiếng.

Lần này đánh vào người hắn là Kỷ Vị, Kỷ Vị trước đó cầm chai nước chính là đợi đến đây:

"Ai cũng dám ăn hiếp phải không!"

"Đánh tụi nó cho tao! Đánh tụi nó!" Tên kia tức giận cả mắt đều đỏ ngầu lên.

Hắn quát to như thế, mấy tên khác ngay lập tức xông vào, nháy mắt cảnh tượng đã thành một mớ hỗn loạn. Vốn dĩ bọn hắn chính là một lũ lưu manh, càng không nói gì đến ý nghĩ nhún nhường con gái, liền đi thẳng công kích Tống Kiểu Kiểu nhìn qua yếu nhất.

Tống Kiểu Kiểu từ nhỏ đã đi theo ba người bọn họ mà lớn, tuy rằng đánh nhau không bằng họ, nhưng mà khả năng tự vệ vẫn phải có, hơn nữa Lục Kinh Tả đã che chắn bên cạnh cậu ấy, kẻ khác cũng không tìm được kẽ hở.

Ngược lại cô cầm đồ uống trong tay, đánh chuẩn xác từng tên, bọn chúng bị đánh đau đớn la hét thảm thiết không thôi.

Cảnh tượng trong phút chốc náo loạn hết lên, nhân viên tiệm net cũng vừa mới đến làm chưa bao lâu, chủ tiệm lại không có ở đây, anh ta lúc này căn bản cũng không biết phải làm gì mới ổn. Chạy lên ngăn cản ư?

Nhưng đám bọn họ đánh dữ dội như vậy, anh ta xen vào thì chỉ có ngộ thương thêm, báo cảnh sát cũng không được, vốn dĩ tiệm net không cho trẻ vị thành niên vào chơi, anh ta mà báo cảnh sát chẳng phải gây phiền hà cho ông chủ rồi sao?

Vậy nên anh ta không muốn làm chuyện này, anh ta trước sau đều khó xử, sốt ruột sắp khóc tới nơi.

Vốn dĩ anh ta còn cho rằng bốn người bọn họ sẽ bị xử rất thảm, suy cho cùng lấy bốn địch mười là vô cùng chênh lệch. Nhưng thật không ngờ sức chiến đấu của bọn họ mạnh như vậy, còn là thể loại phụ trợ lẫn nhau mà đánh, ngay lập tức mang mười tên kia đánh không còn chút khả năng chống trả.

Có điều ít người dù sao vẫn thua thiệt, bốn người liếc nhìn nhau xác định ý nghĩ, theo kế hoạch tiếp cận phía cửa chính, cuối cùng tìm được thời cơ liền xông ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, tay Tống Kiểu Kiểu bị Lục Kinh Tả nắm chặt lại, nghênh đón gió lạnh mà lao nhanh về phía trước. Phía sau đám côn đồ kia đuổi theo, không cam tâm thả bọn họ, cứ ở sau truy đuổi gắt gao không tha.

Nhưng vừa rồi bọn chúng quả thực bị đánh quá ác liệt, chạy chưa bao xa thì thật sự chạy không nổi nữa, cuối cùng chỉ có thể nhìn bốn con người kia ném cả đám bọn chúng lại sau lưng.

Bốn người chỉ lo chạy, rẽ trái rẽ phải, băng qua từng con đường rồi lại từng con phố nhỏ, rất nhanh cũng không nhìn thấy bóng dáng của mấy tên kia nữa, cuối cùng thật sự chạy hết nổi rồi, lúc này bọn họ mới chầm chậm dừng lại.

Kỷ Vị cứ thế đặt mông ngồi bệt xuống đường, thở hổn hà hổn hển.

"Ôi trời... không được rồi... tớ chạy gần chết rồi... bọn oắt con này rất biết đánh nhau đấy nhỉ..."

Ba người nhìn Kỷ Vị đang ngồi dưới đất không chút hình tượng, bốn người mặt đối mặt, đột nhiên bật cười. Lục Kinh Tả và Triệu Thanh Nghiên đưa tay cho cậu ta, hoàn toàn đồng thanh nói: Đứng lên.

Kỷ Vị thở gấp đưa tay về phía bọn họ, hai người dùng chút sức kéo cậu ta từ dưới đất lên, bốn người kề vai sát cánh bước về phía trước như quãng thời gian còn bé.

"Bọn mình lâu rồi không đánh nhau, bây giờ được đánh thật quá đã!" Kỷ Vị vô cùng mãn nguyện nói.

Bọn họ một lần nữa bật cười, Lục Kinh Tả nhìn qua Tống Kiểu Kiểu:

"Vừa rồi lúc đánh nhau, có làm cậu bị thương không?"

Tống Kiểu Kiểu lắc đầu, cô nhướng mày:

"Tất nhiên không rồi, tớ mà có thể bị tụi kia làm bị thương sao?"

Triệu Thanh Nghiên mỉm cười:

"Chuyện này đúng đấy, lão Lục cậu không nhìn thấy thôi, cô ấy đạp một cước thật sự hăng say. Hai người đánh lộn cũng giống nhau ghê, đều thích lấy chân đạp thẳng cẳng."

Mỗi khi bọn họ đánh một người nằm bò, cô thuận tiện đi qua bổ thêm một cú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!