Chương 22: Không nỡ 2

Giờ khắc này, Lục Kinh Tả cảm thấy trái tim lạnh giá trống rỗng của mình trong phút chốc được lấp đầy, nhiệt cảm ấm áp cứ thế tiếp tục không ngừng trào dâng.

Tống Kiểu Kiểu thêm xúc xích hun khói đã cắt từ trước vào nấu chín, qua khoảng một phút cô mới tắt bếp. Lúc này trong không khí đã phảng phất bay lên mùi thơm của cháo thịt hun khói, cô hít hít mũi, xoay người nhìn Lục Kinh Tả.

Vừa mới nhìn qua thì vô tình chạm phải cặp mắt đen láy sâu xa kia, trong đôi mắt dường như cuộn trào cảm xúc gì đó nhưng cô không nhìn ra, một giây sau, đôi đồng tử ấy lại biến đổi thành dịu dàng.

Tống Kiểu Kiểu ngơ ngẩn hỏi cậu:

"Mùi thơm, cậu ngửi được chứ?"

Bờ môi Lục Kinh Tả nhẹ nhàng cong lên, sau đó gật đầu: Uhm.

Thơm không?

Thơm.

Khóe miệng Tống Kiểu Kiểu cong lên, trong lòng ngập tràn cảm giác tự hào, đây là lầu đầu tiên cô nấu ăn, còn nấu ra được cháo thơm thế này:

"Cậu mau lại đây ngồi đi, lát nữa tớ múc qua cho cậu."

Sau khi cất lời, Lục Kinh Tả cũng không rời đi, hơn nữa còn tiến về phía cô, đến bên cạnh cô. Cô một lần nữa ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt kia trên người cậu, trong đầu không khỏi nhớ lại vừa nãy mới bị ôm một cái, hiện tại hồi tưởng lại, dường như vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên cơ thể cậu lúc ấy.

Để tớ đến.

Hả? Vì đang mơ màng, Tống Kiểu Kiểu không nghe rõ cậu nói gì.

Lục Kinh Tả thấy bộ dạng mù mờ của cô, dịu dàng nhắc lại:

"Tớ nói để tớ đi lại đây, không nên để cậu bị phỏng."

Tống Kiểu Kiểu không muốn, cậu ấy là người bệnh, chỗ nào lại để người bệnh tự phục vụ chứ, hơn nữa làm đến nơi đến chốn mới khiến cô có thêm cảm giác thành tựu.

"Tớ cũng không phải con nít, sao để mình phỏng được, cậu cứ việc ngồi, tớ đi qua." Có lẽ lúc cô nói bản thân không ý thức được, cô không tự chủ nên đã dùng một chút giọng điệu ra lệnh.

Mi mắt Lục Kinh Tả khẽ run, sau đó nghe lời rời qua bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Tống Kiểu Kiểu thấy dáng vẻ nghe lời của cậu, ý cười nơi khóe miệng cũng đậm thêm, cô dùng muôi khuấy nhẹ cháo, tiếp đó từ chiếc tủ bên cạnh lấy ra hai cái chén, sau khi rửa sạch mới bắt đầu múc cháo từ bên trong, múc xong rồi lại rắc thêm chút hành băm vào.

Cô mang chén cháo lớn kia đặt xuống trước mặt Lục Kinh Tả:

"Ăn đi, cẩn thận nóng đấy."

Tống Kiểu Kiểu nhận ra Lục Kinh Tả đang nhìn chén cháo nhỏ trước mặt cô, bèn giải thích:

"Buổi tối tớ cũng chưa ăn cơm ấy mà, chắc không phải cậu không muốn cho tớ ăn đấy chứ?"

Lục Kinh Tả vội lắc đầu:

"Sao có thể? Tớ chỉ muốn hỏi cậu, chén nhỏ thế kia ăn no không?"

Tống Kiểu Kiểu dùng muỗng khuấy nhẹ: Uhm, chắc ăn no.

"Buổi tối vì sao không ăn cơm đầy đủ?"

Tống Kiểu Kiểu dừng lại một chút, cô cũng không thể nói cho cậu ấy biết, chính vì cậu ấy giận hờn khiến cô rất buồn rất không ổn, vậy nên mới không có tâm trạng ăn cơm đấy chứ?

Cô ho nhẹ một tiếng, vô cùng tự nhiên mang cái nồi này ném lên người Vương Tuệ Lâm:

"Uhm... mẹ tớ hôm nay làm cơm ăn không được ngon cho lắm..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!