Bởi vì chuyện này mà ngay cả lúc ăn cơm Tống Kiểu Kiểu đều có chút ủ rũ, Vương Tuệ Lâm nhìn thấy, không nhịn được hỏi cô:
"Làm sao thế? Có chuyện gì không vui à?"
Tống Khánh Quốc tuy không lên tiếng nhưng cũng cùng nhìn qua cô.
Tống Kiểu Kiểu bị hai người bọn họ nhìn đến có chút ngây ngẩn, lắc đầu: Không có chuyện gì.
"Không có chuyện gì mà ăn cơm còn cúi gằm mặt?" Tống Khánh Quốc nói.
Tống Kiểu Kiểu cắn môi dưới: Con... có sao?
Vương Tuệ Lâm gật đầu với cô: Uhm, có.
Tống Kiểu Kiểu có chút rầu rĩ nhưng lại không muốn bướng bỉnh, thế nên cô lùa đại hai miếng cơm rồi để chén cơm xuống:
"Ba mẹ, con ăn no rồi, con đi làm bài tập đây, hai người cứ từ từ ăn đi."
Sau khi nói xong Tống Kiểu Kiểu liền đứng lên đi về phía phòng mình.
Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc đều nhìn theo bóng lưng Tống Kiểu Kiểu, gầy gầy bé bé, nhìn ra được sự buồn bã không vui, mãi đến sau khi cô vào cửa, hai người lúc này mới nhìn nhau.
"Nha đầu đó bị gì thế nhỉ?"
Vương Tuệ Lâm lắc đầu:
"Không biết nữa, từ sau khi về đã lạ lạ rồi, vừa nãy ông cũng thấy đó, hỏi nó cũng chẳng nói."
Tống Khánh Quốc thở dài: Nha đầu này...
Sau khi về phòng Tống Kiểu Kiểu liếc nhìn thời gian, bây giờ đã tám giờ. Bình thường vào giờ này cậu ấy đã bắt đầu gọi video cho cô để hướng dẫn cô làm bài tập, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi đi, cứ thế qua năm phút, cô đều không nhận được tin nhắn lẫn video của cậu.
Cô vô cùng chắc chắn, cậu ấy nhất định là đang giận cô, nhưng mà cô không biết cậu ấy rốt cuộc đang bực cái gì, rõ ràng lúc đầu vẫn rất tốt, không có chuyện gì, đến bản thân cô cũng không biết vấn đề cuối cùng nằm ở đâu.
Càng nghĩ như vậy cô càng cảm thấy có chút ấm ức, nếu cậu ấy đã không gửi tin nhắn cho mình, không gọi video cho mình, vậy thì thôi luôn, dù sao cô cũng sẽ không gửi cho cậu ấy, cùng lắm thì tự cô làm bài tập thôi, cũng không nhất thiết phải là cậu ấy dạy mới được!
Tống Kiểu Kiểu khó chịu ném điện thoại qua một bên rồi cúi xuống bắt đầu làm bài tập.
"Tin nhắn không nhận... điện thoại cũng không nhận..."
"Chuyện này rốt cuộc là sao?"
...
Tống Kiểu Kiểu ôm điện thoại, tức đến hốc mắt đều nhanh chóng đỏ lên, bây giờ cậu ấy kiên quyết thật sự không để tâm đến cô nữa sao?
Không được!
Dựa vào cái gì!
Cô có làm gì sai hay không, cậu ấy dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy! Cô cảm thấy cô phải đi tìm cậu ấy hỏi cho rõ ràng, cô rốt cuộc đã làm gì mới khiến cậu ấy thế này, cho dù có chết cô cũng phải chết trong minh bạch!
Tống Kiểu Kiểu mang điện thoại bỏ túi, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng tắm có tiếng nước, chắc là mẹ cô đang tắm, ba cô bây giờ nhất định còn nằm trên giường xem bóng, vậy nên cô hành động nhẹ nhàng, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài cô đi đến nhà đối diện, đưa tay gõ nhẹ, cô cũng không dám dùng sức gõ cửa, không dám lớn tiếng gọi tên cậu, chính vì sợ bị Vương Tuệ Lâm nghe được.
Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng mà tốc độ nối liền, người phía bên trong chắc chắn có thể nghe thấy. Nhưng mà cô gõ một lúc lâu, bên trong cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, cũng không rõ rốt cuộc có phải cậu ấy cố tình hay không.
Tống Kiểu Kiểu tức đến muốn đạp thẳng cửa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!