Nghĩ rồi cô im lặng nghiêng đầu nhìn Lục Kinh Tả, mà lúc này tầm mắt vừa vặn chạm phải đôi đồng tử sâu thẳm kia, trong veo sạch sẽ.
Tống Kiểu Kiểu: ...
Rõ ràng cậu đều không nói gì, nhưng dường như cô đã hiểu rõ hàm ý của cậu, không biết vì sao mà cô lại có chút chột dạ.
Vậy nên cô lặng lẽ dịch chuyển tầm mắt qua Kỷ Vị, nói:
"Chắc tớ không đi đâu, các cậu không cần phải ôn tập, nhưng tớ không giống các cậu."
Kỷ Vị mỉm cười:
"Trời ạ, tớ nói chứ, gần đây cậu bị làm sao vậy? Tự nhiên lại thích học thế?"
"Không... không phải còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi sao?"
"Chính là vì chuyện này?"
Nếu không thì sao?
Kỷ Vị sờ cằm, ngờ vực:
"Sao tớ cảm thấy vẫn có gì đó không đúng?"
Tống Kiểu Kiểu liếc cậu ta một cái:
"Ăn cơm của cậu đi, ít lo chuyện của tớ lại."
Kỷ Vị: ...
Triệu Thanh Nghiên đưa tay sờ mũi:
"Kiểu Kiểu, tớ cảm thấy ý nghĩ này của cậu vô cùng đúng đắn."
Sao?
"Hiện tại cậu cố gắng nỗ lực cũng không muộn, cậu thật sự nên dồn hết tâm tư vào việc học, nếu không thì chuyện thi đại học của cậu phải thế nào?"
"Tớ biết rồi, không phải bây giờ tớ đang nỗ lực đây sao?"
Bởi vì đề tài quá mức thương cảm mà mọi người đều không đề cập tới chuyện khác nữa.
Ra khỏi tiệm cơm, Triệu Thanh Nghiên kéo Kỷ Vị lại, nói với bọn họ:
"Các cậu về trước đi, tớ còn có chút việc cần nhờ Kỷ Vị giúp."
Kỷ Vị nhìn cậu ấy khó hiểu, cậu ấy còn có việc gì nữa?
Lục Kinh Tả:
"Uhm, làm đi, vậy bọn tớ đi trước."
Tống Kiểu Kiểu ngồi phía sau xe đạp của Lục Kinh Tả, vẫy tay với hai người kia: Đi nha, tạm biệt.
Sau khi nhìn hai người bọn họ đi xa, Kỷ Vị mới hỏi: Có việc gì vậy?
Triệu Thanh Nghiên đưa tay kẹp cổ Kỷ Vị:
"Không có việc gì, đi, đi lên mạng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!