Chương 7: Để ý

"Ai đó?"

Hàn Giang Tuyết bật dậy một cái, hai con chuột bên cạnh vẫn chẳng hề động đậy.

Y khoác áo nhỏ, chạy vội ra khỏi phòng.

Chưa kịp ra viện mở cửa, đã liếc thấy nóc một toà lầu đã sụp mất một góc.

Tuyết lớn đổ ào vào qua phần mái bị sập, tuyết trắng phủ lên ngói xanh, cảnh tượng trông vô cùng tiêu điều.

"Một cái lỗ lớn thế kia... Không đúng, đó là phòng của tiên nhân!"

Hàn Giang Tuyết nhìn rõ nơi sập mái kia chính là phòng của Yến Phi Độ, lập tức chạy tưng tưng tưng lên lầu.

Lỡ đâu tiên nhân bị tuyết đè trúng thì sao!

Thế nhưng chạy được nửa chừng, y đã thấy Yến Phi Độ đang đứng dưới hành lang.

Áo dài chấm đất, hắn cúi đầu nhìn mặt nước trong hồ dưới hành lang.

Hàn Giang Tuyết thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại khẩn trương.

"Phòng của ngài sao lại sập rồi!"

Thỏ con sốt ruột chạy vòng vòng quanh chân Yến Phi Độ, tiên nhân thể nhược, không có chỗ ngủ là không được đâu!

"Là thợ nào sửa phòng cho ngài vậy? Nhìn thì có vẻ chắc chắn, mà sao lại thủng cả mái rồi chứ!"

Yến Phi Độ cúi đầu nhìn thỏ con đang xoay quanh chân hắn như cái chong chóng, khom lưng nhấc y lên, đặt đứng vững trên lan can.

"Vừa rồi ta hành khí, nhất thời tán khí ra ngoài."

Đây là điềm tốt.

Trong viện của Yến Phi Độ, phòng ốc đều do linh thạch đúc thành, chỉ mới tán khí mà đã làm tan cả linh thạch trên đỉnh phòng, chứng tỏ hắn đã sắp khôi phục như thường. Nguyên thần vốn vỡ nát của hắn, nhờ hoàn toàn hấp thu suối Hồi Sinh, tuy vẫn cần ngủ nghỉ mỗi ngày, nhưng cũng đã tốt hơn giai đoạn trước, mỗi lần ngủ là mấy tháng liền không tỉnh.

Thế nhưng, Hàn Giang Tuyết vẫn tràn đầy lo lắng.

Yêu tinh đều rất xem trọng hang ổ của mình, rụng một chiếc lá cũng đau lòng mãi.

Tuy rằng người giống như khỉ biến thành, chẳng còn mấy ai xem trọng nơi cư ngụ, nhưng nhà cửa hỏng thế kia mà cũng không chịu sửa thì sao được!

"Để ta giúp ngài sửa lại mái nhà nhé!" Thỏ con vỗ ngực cam đoan!

Yến Phi Độ nhìn thân hình nhỏ bé của Hàn Giang Tuyết, lại nghĩ đến cái lỗ thủng trên đỉnh mái kia, phải bao nhiêu con thỏ mới vá nổi đây?

Ngay lúc ấy, tiếng gõ cửa ngoài viện lại vang lên.

Hàn Giang Tuyết lúc này mới sực nhớ, thì ra chính vì âm thanh đó mà y tỉnh giấc.

Trời gần sáng, phía chân trời tuy có một vệt sáng mờ, nhưng bốn phía vẫn u tối mịt mờ.

Không biết là ai đang gõ cửa vào giờ này.

Tiểu thỏ bỗng tròn xoe đôi mắt, chẳng lẽ là sư huynh nào trở về?

"Ta đi mở cửa!"

Không thấy rối gỗ ra mở, Hàn Giang Tuyết liền xung phong đi thay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!