Đối với Hàn Giang Tuyết mà nói, điều y canh cánh trong lòng nhất lúc này, còn không phải muốn trở nên nổi bật, muốn trở nên thật lợi hại, muốn trở thành một đại kiếm tiên đó sao?
Nghĩ thế nào đi nữa thì... chẳng phải chính là "Muốn có tiền đồ" à?
Hàn Giang Tuyết ngộ ra: Kiếm đạo của ta chính là Kiếm đạo của tiền đồ!
Chốc lát sau, thỏ nhỏ ủ rũ bước về phía nhà bếp, kiếm đạo của mình lại mang cái tên như thế, đúng là mất mặt quá đi!
A Đại và A Nhị đang trong bếp ngắm đám rau xà lách trong chậu.
Mấy hôm nay chúng sống nhờ vào rau xà lách, thật lòng mà nói, chẳng ngon bằng hạt bí đỏ.
"Chít chít?" Đại ca về rồi!
Hàn Giang Tuyết giơ móng chào hai chú chuột con, rồi nhảy đến bên bồn nước rửa cái chén thuốc.
Tiếng nước văng xuống bồn vang rất rõ, xung quanh chỉ còn lại tiếng tuyết rơi lặng lẽ, cùng tiếng động lắt nhắt của hai chú chuột.
Không biết các sư huynh khi nào mới ra khỏi bế quan, hoặc từ chân núi trở về nữa?
Tiên nhân còn đang mang thương tích, chỉ ở đây một mình, chắc hẳn cô đơn lắm...
Nhưng mà, may là vẫn còn y ở đây!
Hàn Giang Tuyết rửa xong chén thuốc, lại muốn chạy đi tìm Yến Phi Độ nói chuyện.
Vài ngày trước y còn dè dặt, nhưng từ sau khi xác định được sẽ được ở lại, bản năng làm nũng muốn thân cận người khác của tên yêu tinh nhỏ này, liền không kìm được nữa.
Nếu không sợ lại đụng trúng Yến Phi Độ đến nỗi hắn ho ra máu, chắc y đã sớm nhào lên làm một bộ "Thỏ con bóp vai" cho hắn rồi, giống hệt như khi xoa bóp cho Rùa gia gia.
Hoặc là hỏi thử tiên nhân có thể chải lông cho y không, đến cả ngủ y cũng muốn được phơi nắng, ngủ ở nơi người ta nhìn thấy cơ!
Nghe các huynh tỷ trong nhà viết thư về kể, bọn họ toàn ngủ trên bụng hoặc trên đầu chủ nhân đấy! Quan hệ thân thiết quá đi mất!
Đúng lúc ấy, hành lang truyền đến tiếng bước chân, Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy rối gỗ Ký Linh đi vào.
Hàn Giang Tuyết cũng là đến lúc tận mắt thấy rối gỗ Ký Linh mới biết mọi chuyện lớn nhỏ trong viện này là do ai làm.
Quét tước, nấu cơm, mua sắm, thay linh thạch, đều là do những rối gỗ này lo liệu cả.
Y đang ngồi bên bồn nước thì bị rối gỗ xách bổng lên, đặt lên thớt trong bếp... ủa không đúng lắm, rối gỗ dừng lại một chút, sau đó lại đặt thỏ nhỏ xuống đất.
Sau đó, nó bắt đầu vớt cá nhỏ trong chum nước ra, làm sạch, ướp muối, tẩm bột.
Chờ đến khi dầu trong chảo sôi lên, nó bỏ cá nhỏ vào, "xì xì" một tiếng, mấy con cá cỡ ngón tay út lập tức được áo lên một lớp vàng ruộm giòn tan trong dầu sôi.
Mùi hương bốc lên thơm đến mức Hàn Giang Tuyết chảy cả nước miếng.
Đợi đến lúc cá chiên xong, da cá giòn tan, thịt cá mềm ngọt, xương cá cũng giòn đến mức có thể nhai vỡ trong miệng, rối gỗ gắp cá ra đĩa, xếp ngay ngắn, lại rắc thêm một lớp muối mịn bên trên.
Hàn Giang Tuyết nuốt nước miếng "Ực" một cái, lại thấy rối gỗ cúi người nhấc y lên, đặt ra bàn nhỏ ngoài bếp, cùng với đĩa cá chiên thơm nức kia.
"Hả? Là cho ta sao?"
Thỏ nhỏ được sủng mà hoảng, chưa kịp vui sướng thì lại thấy rối gỗ kia lại quay về chảo bếp... để rang hạt bí?
Đợi đến khi hai con chuột lang cũng bị xách ra bàn giống như y, trước mặt mỗi đứa đặt một đĩa hạt bí rang nóng hổi, thơm phức.
Sau đó, rối gỗ kia lại "lộc cộc lộc cộc" đi ra ngoài, bắt đầu quét tuyết trong viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!