Chương 50: Hữu nghị (1)

Tố Huyền Trần khẽ ho một tiếng, nói: "Ngươi cũng không chào một tiếng... khụ, khiến ta hiểu lầm."

Nghe xong lý thuyết "ho nhẹ" mà sư huynh Trình Liễu Chi giảng hôm nay, Hàn Giang Tuyết như được khai mở tâm linh!

"Thuỷ Quân, ngài bây giờ là giả ho sao? Là vì nhận nhầm người nên thấy xấu hổ à?"

Tố Huyền Trần lập tức ho đến trời long đất lở, vội vàng đổi đề tài.

"Không phải, khụ khụ, ta bẩm sinh cái phổi này... hơi có vấn đề. Còn nữa, ngươi lại đọc sai tên ta rồi, là cố ý phải không?"

Hàn Giang Tuyết cười hì hì, y thực sự đã quen miệng, cảm thấy gọi vậy mới thân thiết.

Y lập tức giơ túi bách bảo lên: "Tố Hãm Thuỷ Quân! Đây là bánh nếp và trà lá mà ta đã hứa sẽ cho ngài nếm thử. Mấy sư huynh ở Đào Hoa Lạc cũng rất thích ăn đó!"

Tố Huyền Trần nhận lấy túi bách bảo, ngẩng đầu nhìn rừng đào xanh um tươi tốt phía xa: "Thì ra là vậy... ngươi đã bái nhập Đào Hoa Lạc rồi?"

Hàn Giang Tuyết cười rạng rỡ, khiến tim Tô Huyền Trần như nhảy loạn, đầu óc choáng váng.

Tố Huyền Trần gào thét trong lòng: Khoan đã! Đừng có suy nghĩ bậy bạ! Đây là con thỏ mập ngốc kia mà! Cái con từng ngồi trên đầu ngươi nói muốn đi tiểu, ăn nói lộn xộn không đâu vào đâu ấy! Trước nay ngươi chẳng qua chỉ thấy thỏ con đáng yêu, muốn hạ mình làm bạn với y, dẫn y đi Long Cung chơi đôi chút thôi mà!

Cho dù y hóa hình là một tuyệt thế mỹ nhân... cũng không thể vì thế mà thay đổi thái độ!

Không thì chẳng phải là... tình bạn biến chất sao!

Tố Huyền Trần mỉm cười: "Bánh nếp của ngươi ta đã nhận, Long Cung của ta cũng xây xong rồi, có muốn đến xem thử không?"

Hàn Giang Tuyết chưa từng đến Long Cung, đương nhiên tò mò.

Chỉ là y còn phải mang nước về cho Khúc Hoài Viễn.

"Ta muốn đi lắm." Hàn Giang Tuyết thở dài, "Nhưng lão sư bảo ta phải lấy nước mang về."

"Lấy nước à, dĩ nhiên là nước ở giữa dòng sông là tốt nhất."

Tố Huyền Trần đưa tay về phía y, ra hiệu Hàn Giang Tuyết đến gần.

Hàn Giang Tuyết nghĩ ngợi một chút: "Vậy thì chúng ta phải quay về thật nhanh đó nhé!"

Tố Huyền Trần gật đầu, Hàn Giang Tuyết liền nắm lấy đầu ngón tay của hắn ta.

Hàn Giang Tuyết vốn đã quen rồi, khi còn là thỏ con, y cũng chỉ có thể ôm lấy móng vuốt rồng của hắn ta mà thôi!

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Tố Huyền Trần bị Hàn Giang Tuyết nắm lấy đầu ngón tay, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại trơn mịn, toàn thân lập tức cứng đờ, tròng mắt rung mạnh, tình bạn suýt chút nữa đã... biến chất!

Hàn Giang Tuyết có Thuỷ Quân hộ thể, tất nhiên không cần lo chuyện thở dưới nước.

Khi xuống nước, băng qua một pháp trận giới vực, Hàn Giang Tuyết liền thấy được Long Cung trong truyền thuyết.

Long Cung của Tố Huyền Trần không hề hoa lệ như y tưởng, ngược lại rất giản dị, thanh tịnh.

Một vùng rộng lớn dưới đáy nước đã được san bằng, trên mặt đất trải đầy đá vụn trắng, để cho khi cá bơi qua, đuôi vẫy cũng không làm tung cát bụi đáy sông.

Long Cung kia trông chẳng giống một toà cung điện, mà tựa như dãy núi liên miên.

Hàn Giang Tuyết từng thấy Tượng Vương Cung ở Đoạn Kiều Thiên Sơn, nơi đó được xây từ bạch ngọc, tráng lệ vô cùng.

Thế nhưng, Long Cung này còn hoa lệ hơn bội phần, ngoài việc tường thành cũng được xây từ bạch ngọc, cửa lớn dát vàng ròng, còn khảm đầy châu báu thủy tinh. Nhìn từ xa quả thật chói mắt, không giống vật thuộc nhân gian. Vậy mà lại khiến Hàn Giang Tuyết cảm thấy lạnh lẽo, vắng vẻ.

Mãi đến khi đứng trước cửa cung, y mới hiểu vì sao nơi này lại tịch mịch đến thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!