"Chào buổi sáng, Giang Tuyết sư đệ."
Khi Hàn Giang Tuyết mang kiếm rời khỏi tiểu viện, mấy vị sư huynh đã quen mặt từ trước liền vẫy tay chào y.
Trong số đó có Trình Liễu Chi, Trình sư huynh, mấy sư huynh khác thì Hàn Giang Tuyết biết rõ họ chuyên tu cái gì, thuật pháp, phù pháp, hoặc kỹ thuật đào mệnh... Duy chỉ có vị Trình sư huynh này, hình như mỗi ngày đều nhàn hạ.
Từ lúc Yến Phi Độ rời đi nửa tháng trước, mấy sư huynh muốn chơi với thỏ con như nấm mọc sau mưa, liên tiếp xuất hiện.
Thỏ sinh (nhân sinh) của Hàn Giang Tuyết lần đầu tiên được chào đón như thế, ban đầu là vui mừng, sau đó liền bắt đầu sàng lọc.
Cũng không hẳn là sàng lọc, chỉ là mấy sư huynh nhìn y mà "sì ha sì ha" (hít thở phì phò), thỏ con thật không dám đến gần.
Cảm giác như sẽ bị bi. ến th. ái ăn mất!
Còn những vị sư huynh chào hỏi hiện giờ, đều là những người hài hước dí dỏm.
Hàn Giang Tuyết rất thích nghe họ nói chuyện!
Còn sư huynh Trình Liễu Chi mỗi ngày đều nhìn y, thường xuyên dùng bút lông viết lấy viết để trên mảnh trúc nhỏ mang theo bên người, sau đó nhìn vào đó mà cười "Hì hì".
Hôm nay Trình sư huynh vẫn thế.
Hàn Giang Tuyết không nhịn được hỏi: "Trình sư huynh, huynh đang làm gì vậy? Cái mảnh trúc nhỏ đó là gì thế?"
"Khụ, không có gì, chỉ là một vài cảm ngộ về cuộc sống thôi."
Trình Liễu Chi khẽ ho một tiếng, rồi cất mảnh trúc vào tay áo, nhấc chân bước về phía Vọng Nguyệt Hoài Viễn Lâu.
Hôm nay Hàn Giang Tuyết cũng phải đến Vọng Nguyệt Hoài Viễn Lâu.
Nói ra cũng lạ, ngay khi y vừa mới quen được việc mỗi ngày vung một vạn kiếm, thì liền nhận được thư của Khúc Hoài Viễn gửi đến.
[Khúc Hoài Viễn: Mau đến học sớm đi! 《Đạo Đức Kinh》còn chưa học xong, ngươi mà hiểu được kiếm gì chứ?!]
Chỉ cần nghĩ tới lại phải đi nghe tiết học buổi sớm, Hàn Giang Tuyết lập tức héo rũ như cà tím bị sương đánh.
Sáng nay y còn đặc biệt uống hẳn một ấm trà thật đậm, quyết không thể ngủ gật trong tiết học được!
Hàn Giang Tuyết theo kịp Trình Liễu Chi, Trình sư huynh tựa như chỉ tò mò hỏi: "Ngươi có nhớ Yến sư huynh không?"
Hàn Giang Tuyết ngẩn ra, rồi lập tức gật đầu: "Nhớ chứ!"
Điều này, thỏ con chưa bao giờ giấu giếm!
Dù trong phòng ngủ đã có một "Yến Phi Độ bản đơn giản" tự chế, nhưng Hàn Giang Tuyết vẫn muốn có một con thỏ đen nhồi bông thật giống!
Sáng nay lúc luyện kiếm, Tống Ngưng Thanh biết được nỗi lòng ấy của Hàn Giang Tuyết, liền nói từng thấy thỏ đen, sẽ may cho y một con.
Tống sư huynh lại hiền huệ đến vậy!
Hàn Giang Tuyết vô cùng kinh ngạc, lập tức ôm lấy cổ chân Tống Ngưng Thanh mà cọ... nhưng không được, long khí hôi quá, không thể đến gần.
Thấy sắc mặt Hàn Giang Tuyết hiện rõ vẻ nhớ nhung, Trình Liễu Chi lại ho một tiếng.
"Không sao đâu, Yến sư huynh là người thế nào chứ, ngươi có vứt hắn một mình vào Ma Vực, hắn cũng có thể toàn thây trở về."
Hàn Giang Tuyết tò mò hỏi: "Trình sư huynh, huynh cũng rất sùng bái tiên nhân à?"
Trình Liễu Chi lập tức lại ho khan: "Không thể nói là sùng bái... chỉ là Yến sư huynh đích thực có bản lĩnh. Những sư huynh tài giỏi của Đào Hoa Lạc đều đã ra ngoài rèn luyện, Yến sư huynh cũng là nhân lúc sư phụ phi thăng mới quay về nhìn một cái. Nhân vật truyền kỳ như vậy, ai mà không hiếu kỳ chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!