Thỏ con ngọt ngào như mật nghiêng đầu nhìn thỏ đen lớn, tò mò đánh giá đối phương.
Con thỏ đen trước mắt cao hơn y rất nhiều, cũng phải cao ngang bắp chân một người.
Thần sắc hắn lạnh nhạt, đôi mắt đen láy sáng ngời. Rõ ràng nó cũng có đôi má tròn phúng phính và cái bụng căng tròn đặc trưng của thỏ, thế nhưng lại khiến Hàn Giang Tuyết cảm thấy thật ngầu!
Yêu tinh không thích nói chuyện, Hàn Giang Tuyết đã gặp không ít. Lão thất Tĩnh Đàm nhà y chính là kẻ chưa bao giờ mở miệng.
Không nói tên cũng không sao cả!
"Ngươi muốn ăn anh đào không?"
Hàn Giang Tuyết lấy ra một nắm anh đào từ túi bách bảo đưa cho thỏ đen, thỏ đen ngây ra một lúc rồi mới nhận lấy, sau đó liền thấy thỏ con trước mặt cũng ôm lấy một quả anh đào đỏ chói, ăn ngấu nghiến.
"Ngọt quá đi! Tiên nhân nhất định sẽ thích ăn cho mà xem!"
Nhắc đến tiên nhân... Hàn Giang Tuyết khẽ ngửi mùi trên người thỏ đen, cảm thấy trên người nó có khí tức của tiên nhân, đồng thời còn có cả mùi của rất nhiều thỏ, giống như từng lăn lộn trong ổ của động vật nhỏ nào đó.
Thỏ đen cũng ăn một quả anh đào, dường như cảm thấy rất ngọt, lại ăn tiếp quả thứ hai.
Hàn Giang Tuyết là một con thỏ hào phóng, y còn định đưa thêm một nắm cho thỏ đen, nhưng thỏ đen đã không ăn nữa.
"Ngươi không muốn nữa à?"
Hàn Giang Tuyết ăn xong anh đào, dùng tay đào một cái hố nhỏ, chôn hạt anh đào xuống đất.
Chờ đến khi y phủi sạch bụi đất trên tay, vừa quay đầu lại liền chỉ vào thỏ đen hô lớn: "Ngài chính là tiên nhân đúng không!"
Thỏ đen: ......
Thỏ con một phát lao lên, bắt lấy móng vuốt của thỏ đen.
"Tiên nhân! Sao ngài lại biến thành thỏ con vậy? Ngài thích thỏ con đến mức ấy sao?"
Thỏ đen • Yến Phi Độ hiện tại biến thành như vậy, là có nguyên do.
Buổi trưa, Yến Phi Độ dự tính đến xem tình hình của Hàn Giang Tuyết.
Nếu y còn đang học, hắn sẽ rời đi; nếu vừa lúc kết thúc, thì cùng y về ăn cơm.
Thông thường, vào giờ Ngọ, ở Đào Hoa Lạc chắc chắn sẽ không có tiết học.
Lão sư còn sốt ruột ăn cơm hơn cả đệ tử.
Từ xa, hắn trông thấy thỏ con Hàn Giang Tuyết đang nói chuyện với một con thỏ lớn, chưa kịp lên tiếng, thỏ con kia đã vù một cái chạy biến đi rồi.
Đợi Yến Phi Độ bước đến gần, thấy con thỏ lớn kêu "Chiu mi" một tiếng, đã thấy rõ tình hình, thì giúp một tay cũng chẳng sao.
"Đây là đồ đưa cho tộc nhân của ta, bọn họ không chịu gặp người ngoài đâu, chiu mi." Con thỏ lớn lắc đầu, có vẻ không tin Yến Phi Độ làm được gì.
Chuyện ấy đối với Yến Phi Độ chẳng phải việc gì khó. Không chịu gặp người ngoài thì gặp đồng tộc là được rồi.
Khi Yến Phi Độ tới cái ổ thỏ nhỏ kia, liền hóa thành một con thỏ đen nhỏ, đưa ngọc bội cho bọn họ.
Chỉ là một pháp thuật che mắt đơn giản.
Chẳng qua lúc hắn vừa xuống khỏi sườn núi, đang định hóa lại hình người, thì bị một con thỏ con đuổi theo.
Hàn Giang Tuyết liền một lời vạch trần thân phận, thỏ Phi Độ cũng không có gì phải thẹn thùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!