Hai người gần ăn xong thì lại có tiếng gõ cửa.
Hàn Giang Tuyết đặt đũa xuống: "Để ta đi mở!"
Yến Phi Độ đưa tay khoác áo ngoài cho y, rồi mới gật đầu: "Đi đi."
Hàn Giang Tuyết mở cửa, liền thấy bên ngoài là một thanh niên mặc thanh sam, đầu còn buộc một dải lụa đỏ, dáng đứng cao gầy như trúc, khí chất ôn hòa, gương mặt tuấn tú dịu dàng, nhìn qua đã thấy gần gũi dễ mến.
"Ngươi là sư đệ mới đến phải không?" Người nọ ôm một vò rượu trong lòng, "Ta là Tống Ngưng Thanh, ở tiểu viện phía sau nhà ngươi. Đây là rượu thanh mai do ta tự ủ, cũng dễ uống, mời ngươi nếm thử một chén."
Tống Ngưng Thanh nói chuyện nhẹ nhàng như gió xuân, ngữ điệu chậm rãi, khiến người nghe bất giác gật đầu theo, cứ như đang đứng dưới gốc cây đào trong ngày nắng dịu.
"Đa tạ... Tống sư huynh, ta... ta là Hàn Giang Tuyết! Đến từ núi Đồ La, là yêu tinh thỏ nhỏ!"
Hàn Giang Tuyết lập tức khai sạch lai lịch của mình, không giấu giếm chút nào.
Tiểu yêu có thể sống đến tuổi trưởng thành đều là bản lĩnh cả, trời sinh đã biết phân biệt người tốt kẻ xấu, cảm nhận được mức độ nguy hiểm và ai là người có thể thân cận.
Thỏ con tuy thích làm nũng, nhưng không phải ai cũng có thể cho y làm nũng được!
Yến Phi Độ thì được.
Bằng hữu của Yến Phi Độ là Hoa Tịch chân nhân thì... không lắm.
Vị Tống sư huynh này — được!
Tống Ngưng Thanh khẽ cong môi cười, nụ cười văn nhã, dáng vẻ như họa. Hắn ta tiến lên một bước, đưa vò rượu trong tay cho Hàn Giang Tuyết, dịu dàng nói: "Được rồi, Giang Tuyết. Các sư huynh ở Đào Hoa Lạc đều dễ gần, nếu có gì muốn học, sư phụ dạy không hiểu thì cứ hỏi huynh."
Hàn Giang Tuyết đang định bước lên nhận lấy vò rượu, nào ngờ vừa mới đến gần đã giật nảy mình, liên tục lùi về sau mấy bước.
Tống Ngưng Thanh: ?
"À... là không thích uống rượu sao?" Tống Ngưng Thanh ngơ ngác nhìn vào trong viện.
Yến Phi Độ lúc này đã bước tới, đưa tay nhận lấy vò rượu thay cho Hàn Giang Tuyết.
"Y có thể uống. Đa tạ."
Tống Ninh Thanh chắp tay thi lễ với Yến Phi Độ: "Vậy thì tốt. Ta sẽ ở lại Đào Hoa Lạc vài ngày, nếu sư đệ có chỗ nào không hiểu, cứ đến tìm ta."
Yến Phi Độ liếc mắt nhìn sau lưng Tống Ngưng Thanh, hỏi: "Tiêu Hằng không ở đây?"
"Hắn còn đang ở Ma vực, chắc phải mấy ngày nữa mới ra được."
Tống Ngưng Thanh nói xong liền quay người định đi, nhưng trước khi rời khỏi viện, vẫn quay đầu lại, thấy Hàn Giang Tuyết đang níu tay áo Yến Phi Độ, thò đầu ra từ sau lưng hắn, cũng vẫy tay chào tạm biệt.
"Tạm biệt Giang Tuyết sư đệ."
Vị thanh niên như gió xuân kia rời đi, để lại Hàn Giang Tuyết chau mày, ngẩng đầu hỏi Yến Phi Độ: "Tiên nhân, Tống sư huynh có đạo lữ rồi à?"
Yến Phi Độ gật đầu: "Sao ngươi biết?"
Hàn Giang Tuyết thở dài: "Ta vừa định tới nhận lấy vò rượu, ai ngờ vừa đến gần, trên người Tống sư huynh đã tràn ra một luồng long khí rất mạnh... là một con rồng rất dữ!"
Khí tức đó quấn chặt quanh thân Tống sư huynh, tham lam như muốn chiếm lấy cả người hắn, mãi mãi không buông.
Hàn Giang Tuyết hoàn toàn không thể lại gần.
"Giá mà có thể tới gần thì tốt rồi... Tống sư huynh dịu dàng như thế, ta muốn được nắm tay~"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!