Chương 43: Chưởng môn chấn kinh

"Sư đệ à... cho dù ngươi đã độc lập môn hộ, đi khắp nơi mang danh Như Ý Tiên Tôn gì đó, nhưng ít nhiều cũng phải giữ chút nhân tính chứ."

Triệu Túc Lam càng nghĩ càng thấy Yến Phi Độ đối xử với thỏ con kia quá mức đặc biệt.

Con thỏ con kia nhìn thì ngây thơ hồn nhiên như vậy, lẽ nào cứ mơ mơ hồ hồ rồi bị sư đệ của hắn dụ dỗ đi mất?

Triệu Túc Lam nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở một câu.

Nào ngờ Yến Phi Độ giờ đã không còn là Yến Phi Độ của ngày xưa, hắn ung dung nói: "Không có nhân tính thì đã sao?"

Triệu Túc Lam cười khẽ một tiếng: "Thế thì ta không thể không thay sư phụ dạy dỗ ngươi một trận, cho ngươi quay lại đọc thêm mười năm 《Đạo Đức Kinh》."

Nhắc tới "Sư phụ", trên mặt cả Triệu Túc Lan và Yến Phi Độ đều hiện lên nét hoài niệm.

Vị lão nhân râu tóc bạc phơ kia, tấm lòng rộng mở, lúc nào cũng cười híp mắt, chính là vào một buổi sáng ăn xong một bát tào phớ thì phi thăng.

Trước khi phi thăng, tiên nhân tự có linh cảm.

Hôm ấy Bạch Trảm Phong mặc y phục đẹp, chải tóc chải râu tươm tất, sau lưng đeo kiếm, vừa ăn tào phớ vừa nói:

"Cả đời ta cầu mong được thấy những cảnh chưa từng thấy, chiến những kẻ chưa từng chiến, cùng trời đất tương tranh, giẫm lên nhật nguyệt giang sơn, càng là đỉnh núi cao, ý chí ta càng vững! Nay đã tới lúc, nơi đây không còn địch thủ, ta phải đi nơi khác!"

"Ta đặt được các ngươi xuống, các ngươi cũng đều đã lớn. Dĩ nhiên, nếu sau này bị bắt nạt, không sợ mất mặt thì cứ đốt hương gọi ta, ta nhất định sẽ cười nhạo các ngươi thật to!"

Lão đầu tử kia đến lúc phi thăng cũng không quên khích lệ người ta.

Nhớ lại chuyện xưa, Yến Phi Độ cũng mỉm cười: "Có bản lĩnh thì đốt hương gọi sư phụ tới mắng ta đi."

Nhưng hiển nhiên, Triệu Túc Lam không đời nào làm thế.

"Ây da, khuyên ngươi mãi, ít nhất chuyện dụ dỗ người ta thì chớ nên làm..."

Triệu Túc Lam đang nói, chợt nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu liền trông thấy một thiếu niên khoác trên mình thanh sam, đứng đó như ngọc trúc thanh phong, thẳng tắp như trúc biếc giữa trời.

Câu "Không nên làm gì" kia, hắn thế mà không nói tiếp được nữa.

Chớp mắt, bao nhiêu thi từ như 《Điệp luyến hoa》, 《Động tiên ca》, 《Chích cồ thiên》 , những vần thơ miêu tả đồng tử ngọc nữ, tiên nhân dao trì, đồng loạt ào đến đập vào mặt hắn.

Gió lặng mây tan, tựa như cả ánh sáng rọi xuống thân thiếu niên kia cũng trở nên dịu dàng lạ thường.

Nghe đồn trong hộp trang điểm của Vương Mẫu có cất giữ tia sáng sớm đầu tiên trên thế gian, vệt ráng chiều đầu tiên, cùng viên minh châu đầu tiên.

Tựa như ánh sáng lóa mắt ấy, tựa chim kinh hồng, ngọc vụn vỡ, mặt trời chiếu sáng trong ngày thanh minh, đều được tinh luyện trên người thiếu niên này.

Tinh hoa trời đất, linh khí hội tụ, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thấy chưởng môn như bị sét đánh trúng, ngơ ngẩn bất động, thiếu niên áo xanh khẽ giơ tay che mặt, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng hơn tuyết.

"Chưởng môn! Ta đã bảo ngài sẽ bị ta dọa cho khiếp sợ rồi mà! Ngài không được nuốt lời, ghét bỏ ta xấu xí rồi không chịu thu ta làm đồ đệ đó!"

Vừa nghe Hàn Giang Tuyết thốt ra hai chữ "Cấu xí", bánh nếp trong tay Triệu Túc Lam cũng bị hắn bóp nát trong cơn chấn động.

Triệu Túc Lam bị kinh hoàng lần hai: ... Vị mỹ nhân này đang nói nhảm gì thế? Ngươi xấu? Vậy chẳng phải ta là cục bùn trên tường sao?!

Chú dê nhỏ ban nãy còn nằm nũng nịu mách tội bên cạnh chưởng môn, giờ nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Giang Tuyết, lại bỗng dưng quên hết ân oán, kêu be be lượn quanh dưới chân y, dùng đầu dụi dụi cổ chân y nũng nịu làm nũng, thái độ thay đổi nhanh như chớp!

Yến Phi Độ bật cười, đưa tay về phía Hàn Giang Tuyết: "Sẽ không đâu, hơn nữa ta đã sớm muốn nói với ngươi, hình người của ngươi rất đẹp."

Hàn Giang Tuyết nghe vậy mới chậm rãi buông tay áo, để lộ gương mặt như hoa đọng sương, sáng tỏ như trăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!