Chương 42: Mộng tưởng (1)

Khi Hàn Giang Tuyết tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy khắp núi đồi là một rừng đào bạt ngàn.

Không phải là những cánh hoa đào phủ sương tuyết sinh ra trong vùng băng giá như ở Sương Thiên Hiểu Giác, mà là những đóa đào nở rộ rực rỡ dưới ánh xuân chan hòa.

Giữa rừng đào là một cổng núi son đỏ, trước cổng có một tảng đá lớn, trên đá viết ba chữ lớn: Đào Hoa Lạc.

Tiên Tôn áo đỏ ngồi dưới gốc đào, cúi đầu nhìn chú thỏ con đang từ từ tỉnh lại trong lòng mình, khẽ cong khóe môi.

"Ngươi ngày đêm nhung nhớ Đào Hoa Lạc, rốt cuộc cũng tới rồi."

Thỏ con, thỏ con! Diễn trực tiếp thế nào là căng thẳng!

Tay chân Hàn Giang Tuyết cứng ngắc, cùng Yến Phi Độ bước lên bậc thềm mà cứ đi kiểu tay trái chân trái cùng nhau.

Vài lần Yến Phi Độ định bế y lên, y cũng nhất quyết không chịu!

"Sao có thể được? Nhất định phải để các tiên nhân Đào Hoa Lạc thấy bộ dáng kiên cường dũng cảm của ta!"

Lời vừa dứt, Hàn Giang Tuyết liền vấp một cái ngã nhào.

Thỏ con lập tức bật dậy, siết chặt hai nắm đấm nhỏ: "Ngã có là gì! Ta là tới bái sư mà!"

Chữ "Bái sư" vừa thốt ra khỏi miệng, cảnh sắc trước mắt Hàn Giang Tuyết liền thay đổi đột ngột.

Y vẫn đứng trên bậc thang, nhưng vị Tiên Tôn áo đỏ bên cạnh lại chẳng thấy đâu.

"Tiên nhân?"

Thỏ con nhìn quanh trái phải, hoàn toàn không thấy bóng dáng Yến Phi Độ.

Hàn Giang Tuyết do dự bước về phía trước, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, thế nhưng con đường phía sau cũng đã thay đổi.

Sau lưng y giờ đây là một bậc thang kéo dài không thấy điểm cuối.

Trong lòng Hàn Giang Tuyết, Yến Phi Độ tuyệt đối không thể biến mất vô cớ.

Vậy thì... đây có thể lại là một ảo cảnh?

Hàn Giang Tuyết ngẫm nghĩ, rồi tiếp tục bước lên từng bậc.

Có lẽ đây chính là khảo nghiệm bái sư, y vẫn còn có bánh nếp và nước để ăn uống mà.

Thỏ con vỗ vỗ bên hông, nhưng lại phát hiện... túi bách bảo cũng chẳng thấy đâu!

Thỏ con cắm đầu chạy về phía trước, mặc kệ điểm cuối là nơi nào, y nhất định phải đi đến tận cùng, tìm lại tiên nhân và bánh nếp!

Tại Đào Hoa Lạc, trong tĩnh thất của chưởng môn, vang lên một tràng cười sảng khoái.

"Ha ha ha ha, thì ra trong lòng thỏ con kia, ngươi và bánh nếp giống nhau à!"

Yến Phi Độ đang cùng tân chưởng môn của Đào Hoa Lạc là Triệu Túc Lam, ngồi trong tĩnh thất, trước mặt là một bàn trà.

Yến Phi Độ mặt lạnh như băng, còn Triệu Túc Lam thì vừa cười ha hả vừa cầm một miếng bánh nếp nhấm nháp.

"Ây da, mặt mũi làm gì mà khó coi thế. Bấy nhiêu năm không quay về, vừa về đã giương cái bộ mặt đó với ta. Nếu ngươi không phải là sư đệ ta, ta mắng ngươi từ lâu rồi đấy!"

Yến Phi Độ nghiêng đầu nhìn vị Tam sư huynh của mình, cằm khẽ nhướng lên: "Vậy thì mắng đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!