Chương 41: Mộng tưởng

Hàn Giang Tuyết bắt đầu làm bánh nếp không chỉ vì Trung Thu sắp tới, mà còn bởi vì y sắp đến Đào Hoa Lạc.

Bái sư thì tất nhiên phải có lễ vật rồi!

Trà mà Hàn Giang Tuyết cất kỹ giờ đã không còn nhiều, nhưng vẫn còn có thể tặng bánh nếp.

Trên khoang thuyền rộng rãi bày hai chiếc bàn dài, một cái để thỏ con vo bánh nếp, một cái để đặt bánh nếp đã làm xong, dùng để đóng hộp.

Yến Phi Độ liếc nhìn những viên bánh tròn trịa kia, liền sai rối gỗ mang vài khuôn bánh tới, thế là Hàn Giang Tuyết có thể dùng khuôn để in hình lên bánh rồi!

Có thỏi vàng, cá chép nhỏ, cây tài lộc, còn có cả hình thỏ con.

Sau khi in xong một cái bánh nếp hình thỏ, Hàn Giang Tuyết ngắm nghía hồi lâu, rồi chính y cũng lăn lên bàn, bắt chước hình dáng của bánh nếp thỏ, cuộn hai móng vuốt lại chắp chắp giống hệt.

"Cung hỉ phát tài, cá nhỏ đưa đây."

Hàn Giang Tuyết một mình chơi đùa, Yến Phi Độ ngoảnh lại nhìn, nơi khóe môi thấp thoáng một ý cười dịu dàng.

"Muốn bao nhiêu cá nhỏ?"

Hàn Giang Tuyết bừa bãi đáp: "Vạn vạn con!"

"Vậy mỗi ngày cho ngươi một con, có được không?" Yến Phi Độ cười hỏi.

Hàn Giang Tuyết gật đầu, lăn một cái ngồi bật dậy: "Được!"

Thỏ con vốn không hề hay biết, nếu vị tiên nhân xấu xa này mỗi ngày thật sự cho y một con cá nhỏ, thì muốn cho đủ vạn vạn con, thỏ con sẽ phải ở bên cạnh tiên nhân xấu xa ấy suốt vạn vạn năm...

Hàn Giang Tuyết đang ép khuôn bánh nêp, Yến Phi Độ nhìn viên bánh hình thỏ vừa mới định hình, chợt hỏi: "Ta có thể ăn không?"

"Có thể nha! Tiên nhân cứ ăn tùy ý!"

Hàn Giang Tuyết vừa dứt lời, đã thấy Yến Phi Độ khẽ nhón lấy một chiếc bánh nếp hình thỏ con, nhẹ nhàng đưa lên miệng.

Từ sau khi thân thể Yến Phi Độ khôi phục, đôi môi vốn tái nhợt quanh năm của hắn cũng trở nên hồng nhuận. Mà môi hắn vốn đã đẹp, nay lại khép lấy chiếc bánh nếp trắng ngần, trông đến là khó nói thành lời.

Thỏ con ngơ ngác nhìn, thấy Yến Phi Độ ăn xong một chiếc bánh hình thỏ, còn định đưa tay lấy chiếc thứ hai, Hàn Giang Tuyết lập tức nhấc một con cá chép nhỏ nhét vào tay hắn!

"Tiên nhân! Ăn cái này đi! Cái này to hơn!"

Yến Phi Độ: ?

Thấy Yến Phi Độ vẫn tiếp tục ăn bánh thỏ, trái tim vô cớ nhảy loạn trong lòng Hàn Giang Tuyết rốt cuộc cũng dịu xuống phần nào.

Còn vì sao không cho Yến Phi Độ ăn bánh thỏ?

Hàn Giang Tuyết sờ sờ tai nhỏ của mình, luôn cảm thấy như đang ăn chính y vậy.

Tiếp đó, Hàn Giang Tuyết bắt đầu ép bánh nếp hình hoa.

Trời đêm dài đằng đẵng, hai người cũng không hề nhàn rỗi. Yến Phi Độ bèn kể cho Hàn Giang Tuyết nghe chuyện hắn từng hứa, về Thiên Ngoại Vân Hải.

Hắn chỉ kể sơ qua về nguồn gốc của Thiên Ngoại Vân Hải, vốn là tồn tại nơi trời cao, dạo gần đây lại sắp hạ xuống.

Thỏ con đang ép bánh chợt nói: "Nhất định là dưới đất có thứ mà trên trời không có."

Yêu tinh không phải không có kẻ thông minh, chỉ là Hàn Giang Tuyết xưa nay quen tư duy thẳng tắp.

Nếu trên trời tốt như thế, cớ gì còn muốn xuống?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!