Đổi ý? Nghĩa là sao?
Người trong Tượng Vương Cung đưa mắt nhìn nhau, nhưng dù sao người am hiểu rõ ràng nhất về Thiên Ngoại Vân Hải cũng đã đến, vẫn nên mời vào trước đã.
Thế nhưng, người phụ trách cấm chế lại mặt mũi khó coi: "Không thể vào báo một tiếng tử tế được à? Cứ phải phá cấm chế sao."
Hắn ta lẩm bẩm, lại chẳng ai để tâm.
Ai bảo hắn ta muốn cho Yến Phi Độ một bộ mặt khó chịu trước, không nói trước lời nào đã áp sơn đảo biển đến thế, không bị Yến Phi Độ đạp mặt đã là tốt lắm rồi.
Một lão giả tóc trắng râu dài nói với đạo đồng: "Bất kể thế nào, cứ mời vào trước rồi hẵng nói. Sai người đi đun trà."
Lúc mọi người còn đang trăm điều không giải nổi, Yến Phi Độ đã xuống khỏi thuyền mây, hiện đang nghỉ tạm trong một đình nhỏ dưới chân Đoạn Kiều Thiên Sơn.
Đoạn Kiều Thiên Sơn là một nơi nhân tạo.
Ban đầu là một vị đại năng vì muốn cưới thê tử, đã tìm khắp thiên tài địa bảo để dựng nên đảo nổi này.
Ai ngờ đúng ngày thành hôn, tân nương lại bỗng có linh cảm, giữa ban ngày ban mặt liền phi thăng, từ đó tiên phàm chia lìa.
Vị đại năng kia phun ba ngụm máu tại chỗ, sau đó tìm một nơi ẩn cư điên cuồng tu luyện. May mắn thay, mối tình đó cảm động trời đất, trăm năm sau, hắn cũng phi thăng thành công.
Chỉ là trước khi phi thăng, hắn còn cố ý để lại một câu trong Tượng Vương Cung: Đoạn Kiều Thiên Sơn tùy các ngươi sử dụng, nhưng tuyệt đối không được dùng để cưới gả!
Quả là lời cảnh tỉnh thế gian!
Đoạn Kiều Thiên Sơn là tiên sơn giữa mây, không có đá lát đường, dùng linh điểu phụng loan làm phương tiện di chuyển. Trên núi có suối chảy thác đổ, dưới nước mọc rừng trúc, trong rừng trúc là một bầy bạch tượng, mỗi con đều đội chuỗi bảo thạch trên đầu, khắp nơi trong núi đốt hương tế thần, rõ ràng những bạch tượng ấy được cung phụng nơi đây.
Trước đây Yến Phi Độ cũng từng đến Đoạn Kiều Thiên Sơn, lúc chưa quen biết Hàn Giang Tuyết thì chẳng cảm thấy gì, nhưng từ sau khi quen y, chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong mọi việc rồi rời đi sớm..... Không được cát lợi cho lắm.
Mà Hàn Giang Tuyết cũng chẳng có lòng dạ nào mà ngắm cảnh, y đã chạy mấy vòng trên vai và hai cánh tay của Yến Phi Độ.
Thỏ con lông mềm mịn, ánh mắt đầy tò mò, duỗi móng vuốt sờ lên cánh tay bị y phục che phủ, chỉ cảm thấy lớp da dưới móng tay ấm nóng, hoàn toàn không có gì khác biệt.
Y lại chui vào trong tay áo của Yến Phi Độ, đôi tai mềm mại bé xíu như chiếc chổi lông lông, quét qua quét lại cánh tay hắn.
Yến Phi Độ cũng cảm thấy hơi ngứa, liền nhấc thỏ con ra, đặt lên đầu gối mình, rồi rút thanh kiếm bên hông ra cho y xem.
"Đừng tìm nữa, tay ta không có cơ quan gì cả." Yến Phi Độ biết Hàn Giang Tuyết đang tò mò về cách hắn rút kiếm.
Hàn Giang Tuyết cúi đầu nhìn kỹ thanh kiếm, cũng chẳng phát hiện điều gì khác thường, đành ngẩng đầu hỏi hắn: "Tiên nhân, vậy ngài dùng tiên pháp sao?"
Yến Phi Độ lắc đầu: "Lúc nhỏ ta luyện kiếm, mỗi ngày vung kiếm một vạn lần. Rút kiếm, ra vỏ, chém xuống, lâu ngày thành thục, tự nhiên có thể đạt được như vậy."
Hàn Giang Tuyết kinh ngạc, y bình thường một ngày cùng lắm cũng chỉ vung kiếm một ngàn lần thôi!
"Ngươi từng nghe qua chưa, có phàm nhân ở trong núi luyện kiếm, mỗi ngày vung ba vạn lần. Núi rừng không biết năm tháng, ngày dài tháng rộng, đến khi hắn rời núi, đã từ thiếu niên hóa thành lão giả, vốn nên lưng còng tóc bạc, vậy mà hành động như gió, đến mức phàm nhân khó có thể nhìn rõ từng động tác của hắn."
"Câu 'Quen tay hay việc' tuy xưa cũ, nhưng chính là chỗ then chốt ở đây."
Lời vừa dứt, Hàn Giang Tuyết đã nhảy bật dậy.
"Vậy ta cũng muốn mỗi ngày vung kiếm ba vạn lần!"
Yến Phi Độ bóp nhẹ móng vuốt nhỏ mềm của y, cảm giác như một viên bánh nếp ấm nóng.
"Vậy e là móng vuốt nhỏ của ngươi sẽ gãy mất thôi. Kiếm đạo của mỗi người khác nhau, cứ từ từ mà luyện..."
Từ xa văng vẳng có tiếng người, dường như đạo đồng được sai đi báo tin đã quay lại, đang đi về phía bên này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!