Yến Phi Độ không hề tỏ vẻ kinh ngạc, giống như sớm đã biết có người lên thuyền mây.
Hắn quay đầu lại, liền thấy một thanh niên mặc trường sam đen, đầu buộc một dải lụa thêu trăm hoa, dung mạo tuấn tú, phong thái xuất chúng, nơi đuôi mắt mỗi bên còn có một nốt ruồi son đang ngồi xổm trên lan can thuyền, thong dong vẫy tay với Yến Phi Độ.
"Triều Sinh." Yến Phi Độ cất tiếng gọi.
Triều Sinh từ trên lan can nhảy xuống, đứng bên cạnh Yến Phi Độ, ngẩng đầu nhìn ra phía trước.
"Tiểu thỏ tinh à, nhỏ như vậy, chỉ lơ là một chút là không biết chạy đi đâu rồi, chẳng phải nên giấu vào trong ngực mới yên tâm sao."
Triều Sinh chỉ nói bâng quơ, Yến Phi Độ lại lạnh nhạt đáp: "Chỉnh lại một chút, y không phải linh sủng của ta, mà là người trong lòng ta."
Triều Sinh nhất thời không nói nên lời. Bên tai hắn ta vẫn còn văng vẳng tiếng cười khanh khách vui vẻ của thỏ con, trong trẻo hồn nhiên như thể chẳng hề biết thế gian có lang sói hổ báo.
Người ngoài nhìn vào, e là chẳng tránh khỏi gán cho Yến Phi Độ cái mũ "Dụ dỗ thỏ con".
Hắn ta nghiêng đầu liếc Yến Phi Độ một cái, giơ ngón cái lên: "... Tuy rằng ở Đào Hoa Lạc, chúng ta chênh nhau mấy tuổi, chẳng tính là quá thân thiết, nhưng ngươi quả thật là một nhân vật đặc biệt. Khi nào mời ta uống rượu mừng đây?"
Yến Phi Độ lắc đầu, nhìn bóng dáng mơ hồ trong biển mây.
"Ta cũng không biết."
Triều Sinh bật cười, thì ra Yến Phi Độ cũng có chuyện không nắm rõ.
Ở Đào Hoa Lạc, Yến Phi Độ luôn là người xuất sắc nhất, ngay cả sư phụ Bạch Trảm Phong cũng vô cùng coi trọng hắn.
Được sư phụ coi trọng, đã là lời khen cao nhất.
Tuy ta truyền thụ đạo pháp cho ngươi, nhưng chưa từng xem ngươi thấp hơn ta.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Triều Sinh, Yến Phi Độ mỉm cười nói: "Ta lại không phải Thần Phật, tất nhiên cũng có việc không thể tính được. Nếu thiên hạ thái bình, không có chuyện gì xảy ra, ai còn muốn ngày ngày tính toán làm chi? Vài ngày nữa ta sẽ quay lại Đào Hoa Lạc, nhìn ngươi nhàn rỗi như vậy, chi bằng đi trước một bước, đến lúc đó sẽ nói tiếp."
Triều Sinh xoay xoay cổ trái phải, trông có vẻ hơi mệt mỏi: "Ta vừa từ Ma Vực đánh suốt một đêm trở về, không phải nên đi làm chút việc khác rồi mới về Đào Hoa Lạc sao."
Yến Phi Độ khẽ nhíu mày: "Ngươi định làm gì?"
Triều Sinh lại nhảy lên lan can thuyền, quay lưng về phía Yến Phi Độ, phất tay: "Nhân sinh khổ đoản, tất nhiên phải tìm hai con bạch tuộc tinh đấm vai chứ sao."
Đệ tử của Đào Hoa Lạc, trong mắt người đời phần lớn là giữ quy củ, giản dị, lương thiện, chính trực.
Nhưng cũng có kẻ tiêu dao bất kham, hành sự theo ý mình, tựa như ngay cả nhân ngôn cũng lười mở miệng.
Khi Hàn Giang Tuyết đáp xuống thuyền mây, vừa vặn thấy Triều Sinh từ lan can nhảy xuống.
Thỏ con sốt ruột: "Tiên nhân! Có người nhảy thuyền rồi kìa!"
"Không vội, đây là địa bàn của hắn, muốn nhảy thuyền, nhảy lầu, nhảy biển đều tùy ý." Yến Phi Độ ôm lấy Hàn Giang Tuyết, lau đi những giọt sương lạnh ẩm trên móng vuốt y do mây mù vương lại.
Bàn Bảo vừa thấy người kia nhảy xuống, lập tức hưng phấn kêu ọng ọng, vẫy đuôi đuổi theo, sau đó giống như hải tượng chơi bóng, hất người ấy lên đầu mình, lao vút vào biển mây, không còn tăm tích.
Hiển nhiên người đó chính là chủ nhân của Bàn Bảo.
"Bàn Bảo, đi khách điếm trong mây mua rượu cho ta nha——"
Giọng cười sảng khoái của người kia vang vọng lại, rõ ràng là một kẻ sống rất tuỳ hứng.
Lúc này, từ chân trời truyền đến một tiếng cá voi rống vang dội, hàng vạn đầu vân kình to lớn hơn cả lầu các, núi cao từ biển mây lao ra, chiếc đuôi khổng lồ vỗ mạnh vào mặt biển mây, cuộn lên từng tầng từng tầng mây mù trắng xóa.
Đám cá voi ấy vẫy vây mà tiến, ánh sáng trời chiếu lên thân thể trơn bóng của chúng, phản chiếu thành từng tia sáng vỡ như mặt cắt của bảo thạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!