Chương 36: Chỗ then chốt (2)

"Lúc đó tiên nhân là bị ai đưa đi vậy, rồi đi đâu?" Hàn Giang Tuyết ngồi trên đầu gối Yến Phi Độ, hỏi.

"Là Hoa Tịch đưa ta đi, dẫn đến chỗ hắn ngâm mình trong suối Hồi Sinh. Chỉ là, suối ấy tuy có thể chữa khỏi vết thương ngoài da, nhưng thương tích bên trong vẫn phải tĩnh dưỡng. Ta liền ở lại Sương Thiên Hiểu Giác, mãi cho đến khi ngươi tới."

Ánh mắt của Yến Phi Độ khiến Hàn Giang Tuyết phải đưa móng vuốt lên che lấy đôi mắt mình.

"Tiên nhân, ta nói cho ngài biết," Hàn Giang Tuyết hạ giọng, "Ta đã thương lượng với huynh tỷ nhà ta rồi, có thể cho ngài một cơ hội, ngài phải tự mình cố gắng theo đuổi ta đó."

Yến Phi Độ mỉm cười: "Vậy ta nên làm thế nào mới được đây?"

Thỏ con nghiêm túc đáp: "Chuyện đó phải do ngài tự nghĩ lấy chứ!"

Yến Phi Độ thử dò hỏi: "Vậy... có phải nghe lời hết mọi chuyện là được không?"

Hàn Giang Tuyết vểnh đôi tai thỏ mềm mại lên, dịu dàng hỏi: "Thật sự chuyện gì cũng nghe sao?"

Ngay sau đó, y liền há miệng, ngửa cái đầu lông mềm ra sau, chỉ vào con cá nhỏ bên cạnh, rõ ràng là muốn Yến Phi Độ đút ăn.

Yến Phi Độ bật cười, chuyện này thì tính là theo đuổi gì chứ, rõ ràng chỉ là một tiểu yêu thích làm nũng mà thôi.

"Đồ ngốc! Cho ngươi học cách ra dáng một chút, để người ta theo đuổi ngươi, chứ không phải để ngươi giở trò làm nũng!"

Hổ Ngọc Chung meo một tiếng, từ sườn núi phía trên nhảy cái phốc xuống.

Hắn cũng chẳng phải cố ý nấp ở đó nhìn tiểu đệ cùng người ta tình chàng ý chàng, chỉ là ngửi thấy mùi cá nên lần theo đến thôi.

Con mèo mập mông ngồi phịch lên tảng đá, liền đưa vuốt ra vớ lấy con cá nướng chén luôn.

Hổ Ngọc Chung vừa ăn vừa nói: "Hôm nay bọn ta đều phải rời đi rồi, ngươi cũng vậy đúng không!"

Hàn Giang Tuyết thấy Hổ Ngọc Chung ăn uống ngon lành, cũng vội vàng tự gắp một con cá lên ăn.

Yến Phi Độ mắt nhanh tay lẹ, lập tức quàng một chiếc khăn nhỏ quanh cổ Hàn Giang Tuyết, tránh cho y làm bẩn bộ y phục mới tinh.

Hổ Ngọc Chung hừ một tiếng: "Ngươi cũng đừng chiều nó quá mức, có những con mèo bị nuông chiều đến mức về sau ngay cả chuột trong nhà cũng lười bắt."

Hàn Giang Tuyết lập tức thề độc: "Không thể nào! Ta và lũ chuột là kẻ thù không đội trời chung!"

Yến Phi Độ cười nói: "Cũng không phải nuông chiều gì, chỉ là sợ y làm bẩn áo."

Hổ Ngọc Chung "Ồ" một tiếng: "Đúng là người chú trọng, A Đống nhà ta cũng như vậy..."

Vừa nhắc đến hai chữ "A Đống", Hổ Ngọc Chung không khỏi bi thương dâng lên.

Thế nhưng, hắn vẫn cứng cỏi, lại ăn thêm mười con cá nữa.

Ăn no nê xong, con mèo mướp ấy bèn đưa hai chân trước cào mặt đất, mông chổng cao, lưng duỗi thẳng, làm một động tác duỗi kiểu mèo.

"Dễ chịu quá! Được rồi, ta đi đây!"

Hàn Giang Tuyết bỗng nhớ tới đêm qua Hổ Ngọc Chung say mèm, vừa khóc vừa nói "Bị đá rồi, tiền cũng rơi mất rồi", bèn gọi với theo: "Đại ca! Huynh không có tiền thì về kiểu gì? Bay mây à?"

Hổ Ngọc Chung tặc lưỡi lắc đầu, mặt mày như lão giang hồ lõi đời: "Mèo ra ngoài sao cần mang tiền, bụng đói thì đi hỏi người, đi mệt thì tìm một chiếc thuyền mây mà nằm tạm một đêm. Chẳng lẽ đời này, lại có ai nỡ thu tiền của mèo con dễ thương như ta sao?"

Hổ Ngọc Chung giơ một vuốt lên, lật ra miếng thịt mềm hồng hào bên dưới, đôi mắt cũng lập tức tròn xoe to tướng, vẻ mặt ngây thơ vô tội lại có chút mê hoặc, giọng nói cũng cất cao, vừa ngọt ngào vừa nũng nịu.

"Meo~ Tội nghiệp ta quá meo~ cho ta chút cơm đi, tốt nhất là cá nướng mới ra lò ấy, giường của ngươi cũng cho ta nằm được không? Tay tay và bụng bụng của ta đều cho ngươi sờ nhé~"

Hàn Giang Tuyết nhìn mà bội phục không thôi, chiêu này đúng là sách truyện cũng viết không ra!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!