Yến Phi Độ đang ngồi đả toạ dưới gốc cây.
Lục Thủy Tương Phi hôm qua uống đến thỏa thích, ngủ luôn trên bàn rượu, bị đám tiểu bối trong nhà khiêng về ổ.
Mà Yến Phi Độ vốn không được mời, tự nhiên sẽ không đến ổ của mèo con, dứt khoát ngồi đả toạ ngay dưới gốc cây.
Trong lúc hắn đả toạ, hiển nhiên có một con thỏ con ấm áp nhảy lên đầu gối hắn, nằm sấp ở đó ngủ say, lặng lẽ bầu bạn.
Đợi đến khi Yến Phi Độ mở mắt lần nữa, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Thỏ con trên đầu gối đã chẳng thấy tung tích.
Tối qua Yến Phi Độ vốn cũng không phải không muốn mở miệng bảo Hàn Giang Tuyết quay về ngủ, chỉ là hắn cũng chẳng nói nổi câu nào.
Nói ra thì thật mất mặt, tối qua cùng đám đại yêu kia uống mấy trăm cân rượu, đổi lại là ai cũng không trụ nổi.
Về sau Yến Phi Độ chỉ còn giữ được một nụ cười nhàn nhạt, bất kể bọn đại yêu đối diện nói gì, hắn cũng đều mang bộ dáng sóng yên biển lặng ấy.
Khiến cho đám đại yêu tưởng đâu vị Như Ý Tiên Tôn này là một tửu tiên, âm thầm sinh lòng bội phục.
Giờ đây sau khi đả toạ điều tức, cuối cùng cũng có thể đứng dậy hoạt động.
Yến Phi Độ đưa mắt nhìn quanh, theo dấu khế ước tìm Hàn Giang Tuyết.
Dọc đường đi, chỉ thấy khắp núi đồi toàn là đám yêu tinh say túy lúy nằm lăn lóc trên cỏ, treo ngược trên cây, có kẻ còn vùi cả đầu vào hố đất.
Ai nấy đều ngáy khò khò, bộ dáng vô cùng lười nhác.
Hiển nhiên yêu tinh chẳng có thói quen dậy sớm, nhưng Yến Phi Độ lại nghe thấy tiếng mèo con và thỏ con vang lên từ phía vách núi xa xa.
"He— Xem chiêu!"
Hàn Giang Tuyết vung nhánh cây nhỏ, từ không trung nhảy xuống, đánh một chiêu trúng vào móng vuốt của tỷ tỷ Phù Phong!
Phù Phong giơ vuốt đón đỡ, Hàn Giang Tuyết chẳng chút sợ hãi, nhờ thân pháp linh hoạt, xoay người một vòng trên không, hạ xuống đất một cách vững vàng.
"Ngươi! Đánh thì đánh, đừng la hét! Ngươi vừa hô 'Xem chiêu', ta chẳng phải đã biết ngươi từ đâu tới rồi sao?"
Phù Phong nghiêm mặt dạy dỗ đệ đệ, thỏ con ôm nhánh cây cười ngượng ngùng.
"Nếu ngươi còn giống như lần ở Vô Giới Tương Tương Sinh, trở mặt không nhận thân thích, ta bảo đảm đến thở ta cũng không dám thở mạnh một hơi."
Giờ đây chỉ là tỉ thí, Hàn Giang Tuyết không khỏi thả lỏng đôi phần.
Phù Phong cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, thổi đi lớp bụi bám trên đó, nói với Hàn Giang Tuyết: "Có điều, ngươi giờ đây động tác đúng là nhanh hơn rất nhiều. Dù ta có mất đi thần trí, thần thông vẫn chẳng hề suy suyển..."
Phù Phong còn chưa dứt lời, chợt vung vuốt chụp thẳng xuống đầu Hàn Giang Tuyết!
Hàn Giang Tuyết ban đầu vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, nhưng trước khi vuốt kia vung tới, tai y hơi động, lập tức ném nhánh cây chắn ngang, liên tiếp lui ba bước, tránh khỏi đòn đánh lén của Phù Phong!
Phù Phong nở nụ cười: "Quả thật nhanh hơn nhiều rồi."
Hàn Giang Tuyết "Á" một tiếng, cúi nhìn đôi chân mình, dường như không ngờ hiện tại động tác của y lại linh mẫn đến thế.
"Sao lại vậy?" Hàn Giang Tuyết nghi hoặc.
"Ngươi lớn rồi?"
Phù Phong nghiêng đầu, giống như nàng, một yêu tinh mang huyết mạch đại yêu, từ khi sinh ra đã có yêu lực cường đại, thân thể vượt trội, càng lớn lên, yêu lực tự nhiên càng hấp thu được nhiều hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!