Lục Thủy Tương Phi đã thu nhỏ thân hình, tám con mèo còn lại cũng đều ngay ngắn ngồi xếp hàng trên bàn, trước mặt mỗi con đều đặt một vò rượu!
Yêu tinh uống rượu chẳng cần chén bát gì, cứ thế mà ngửa cổ dốc cả vò!
Thỏ con cũng đứng cạnh một vò rượu nhỏ cao ngang mình, hớn hở giới thiệu từng người nhà với Yến Phi Độ!
"Tiên nhân! Đây là mẹ của ta! Tôn hiệu Lục Thủy Tương Phi!"
Lục Thủy Tương Phi đã cầm vò rượu uống rồi, chỗ này chỉ qua loa góp mặt một chút, lát nữa còn phải sang chỗ đám lão yêu kia để uống loại rượu đựng trong chum lớn.
"Đây là đại ca Hổ Ngọc Chung! Đại tỷ Phù Phong! Vì sinh cùng lúc, chẳng ai chịu làm đệ đệ hay muội muội, nên hai người cùng làm lão Đại!" Hàn Giang Tuyết chỉ vào đôi mèo mướp kia.
Hai con mèo đều từng chạm mặt Yến Phi Độ, lập tức bày ra dáng vẻ đại yêu cao ngạo, khẽ gật đầu tỏ ý.
Chỉ có Phù Phong là ánh mắt hơi dao động, hình như nhớ tới việc mình từng hô hào đòi đánh giết Yến Phi Độ trong Ma thành!
Cuối cùng nàng úp cả mặt vào trong móng!
"Lão tam Chiết Quế ca ca, lão tứ Hương Trăn tỷ tỷ, lão ngũ Hàm Quang ca ca, lão lục Ngọa Bình Sa ca ca..."
Thỏ con lần lượt điểm danh từng người, đến cuối cùng, khi chỉ vào một con mèo xám lặng lẽ như khói nhẹ, Hàn Giang Tuyết mỉm cười nói: "Đây là lão thất Tĩnh Đàm... nó không cho ai biết nó là giống đực hay giống cái, đây là bí mật đấy!"
Tĩnh Đàm quả không hổ là Tĩnh Đàm, từ lúc Yến Phi Độ gặp nó đến giờ, chưa từng nghe nó nói một lời, thậm chí một tiếng động cũng không phát ra, chỉ gật đầu với Yến Phi Độ một cái, rồi cúi đầu lặng lẽ uống rượu.
Tuy Hàn Giang Tuyết quanh năm suốt tháng cũng không nghe được Tĩnh Đàm nói một câu, nhưng y lại cảm thấy Tĩnh Đàm ngầu giống hệt mấy ma đạo tôn giả trong thoại bản, loại người hễ không vừa ý liền ra tay chém giết!
"Đây là lão bát Kiêm Gia, thật ra ta với nàng lớn bằng nhau đó!"
Kiêm Gia cười hì hì, để lại cho Yến Phi Độ ấn tượng khá tốt.
Mấy kẻ nghịch ngợm, so với ngoan ngoãn nghe lời, lại càng được mèo con yêu thích hơn!
Kế đó, Hàn Giang Tuyết lại lạch bạch chạy tới bên cạnh Yến Phi Độ, giơ móng lên chỉ vào hắn.
"Đây là——"
Câu của Hàn Giang Tuyết còn chưa kịp nói hết, Hổ Ngọc Chung đã ngắt lời: "Được rồi! Ai cũng biết rồi! Đây chính là gia chủ của ngươi, Như Ý Tiên Tôn của Sương Thiên Hiểu Giác, người tai tiếng nổi danh trong Tu Chân giới!"
Hổ Ngọc Chung ôm lấy vò rượu, nâng lên kính Yến Phi Độ một cái!
"Lần này đa tạ ngươi tới giúp, nếu không bọn ta toi mạng cả lũ! Ta cạn trước, huynh đệ nếu không uống, chẳng phải là chê ta xấu à!"
Tư thế kia, khí thế kia, nếu không từng lăn lộn mấy năm trên mâm rượu, sao có thể lão luyện đến thế!
Yến Phi Độ cũng theo đó cạn một vò, đối mặt với rượu ngon lâu năm do yêu tinh nấu, hắn mặt không đổi sắc, hoàn toàn không có vẻ gì là say.
Uống rượu sợ nhất là gặp kẻ không uống nổi, vui nhất là gặp kẻ uống được.
Lục Thủy Tương Phi thấy vậy cũng không rời đi nữa, cùng Yến Phi Độ liên tục cạn thêm mấy vò.
Yêu tinh ở núi Đồ La cũng từng làm đầu bếp thời vụ ở tửu lâu ngoài đời, tài nấu nướng khỏi bàn, lập tức đủ loại món chính, món nguội, món nướng bày lên đầy bàn.
Thỏ con đẩy từng đĩa nhỏ cho mọi người trên bàn, tự mình cũng ôm một xiên cá nướng, vừa ăn vừa gặm chíp chíp.
Một yêu tinh bưng món ăn ngang qua, Hàn Giang Tuyết lập tức gọi nó lại.
"Món đó cho ta được không?"
Tất nhiên là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!