"Ngươi còn nhớ, năm xưa ở núi Đồ La, ngươi từng cứu một người không? Khi đó ta đã... nhất kiến chung tình."
Nghe Yến Phi Độ nói vậy, trong đầu Hàn Giang Tuyết chợt lướt qua vô số hình ảnh.
Y từng cứu một con cá nhỏ tự nhảy lên bờ, rồi nói với mẹ là muốn nuôi.
Mẹ nói, không được nuôi! Mau đem nướng ăn đi!
Y lại từng cứu một con chim mập béo, cũng bảo muốn nuôi.
Mẹ nói, không được nuôi! Mau đem hầm ăn đi!
Dĩ nhiên, dù là cá hay chim, Hàn Giang Tuyết đều thả hết rồi.
Sau đó có một ngày, sáng sớm ngủ dậy, Hàn Giang Tuyết thấy ngực hơi bí bí.
Không rõ là đêm qua ngủ muộn quá hay sao, nói chung cứ thấy không dễ chịu lắm.
Ăn được vài miếng cá khô, y liền lê bước ra khỏi hang ổ.
Đến khi nhổ một củ cà rốt trồng ngoài động ra ăn thử, cảm giác nặng ngực kia lập tức biến mất!
Thỏ con thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là... thèm rau đấy mà!
Thỏ con ngồi trên tảng đá, nhăm nhăm ăn xong củ cà rốt to hơn cả mình, rồi vỗ vỗ bụng, bắt đầu suy nghĩ hôm nay nên làm gì.
Dẫu sao là người duy nhất trong nhà không ra ngoài làm việc, chuyên ở nhà như Hàn Giang Tuyết, ngoài luyện kiếm ra thì chẳng có gì để làm cả.
Các ca ca tỷ tỷ đa phần đã rời núi Đồ La, chỉ còn lại Kiêm Gia, nhưng Kiêm Gia là con mèo thích ngủ ban ngày, giờ này chắc vẫn đang nằm ngửa phơi bụng trong ổ ngủ say, chẳng có yêu tinh nào chơi với thỏ con hết trơn.
Thỏ con vừa gặm móng vừa suy nghĩ.
Cuối cùng... Hàn Giang Tuyết cũng chỉ đành như thường lệ, men theo chân núi Đồ La đi một vòng rồi quay về.
Khi xuống núi, y lại gặp mấy yêu tinh bình thường chẳng hợp nhau.
Đám yêu đó đều là loài ăn thịt, trước kia thích nhất là doạ nạt sẽ ăn thịt thỏ con!
Từ sau khi Hàn Giang Tuyết có thể hóa hình, bọn chúng liền bắt đầu châm chọc mỉa mai.
"Đồ xấu xí! Đồ xấu xí đến kìa, đồ xấu xí mà cũng dám ra cửa à—"
Mấy lời này Hàn Giang Tuyết nghe đến phát chán rồi, căn bản không buồn để tâm, chỉ giơ móng thỏ nhỏ lên vung vẩy về phía bọn chúng.
"Thế nào? Muốn đánh nhau sao? Cẩn thận ta hóa hình dọa chết các ngươi đấy!"
Lời vừa dứt, mấy yêu tinh kia lập tức đứng yên, gấu nhỏ sói nhỏ mặt mũi đầy lông lá, lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi biến đi, thử biến cái xem!"
Thỏ con lại lè lưỡi làm mặt quỷ với bọn chúng, vừa nhảy nhót vừa rời đi.
Không biến đấy! Tức chết các ngươi cho biết!
Đây chính là cách Hàn Giang Tuyết trả đũa.
Mà hiển nhiên là rất thành công, mấy con yêu ăn thịt kia đều cụp tai rũ lông, ỉu xìu hẳn.
Ban đầu y cũng tưởng hôm nay chỉ đến vậy thôi, thế nhưng khi đi dọc bờ sông về phía thượng nguồn, y lại nhìn thấy một tia đỏ máu theo dòng nước trôi xuống.
Là mùi máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!