Thỏ con giơ chiếc lá xanh lên, hét với Yến Phi Độ: "Tiên nhân, mau đốt nó đi! Báo cho mọi người biết, ta tìm thấy mẹ rồi! Mẹ ở trong bức bích họa sau lưng ta, đang đánh con hồ ly tinh đó!"
Vừa rồi khi Hàn Giang Tuyết giơ đèn soi lên, thấy bức bích họa to như vậy, vừa thấy con mèo trắng kia liền thuận miệng gọi một tiếng "Mẹ".
Đèn trong tay vì chấn động mà rơi xuống đất, tàn lửa văng lên tường, đốt cháy vài sợi lông của con hồ ly đỏ.
Nếu là bích họa thật, đương nhiên sẽ không cháy được, nhưng đốm lửa ấy lại như tìm được vật dễ cháy, dần dần lan ra trên tường.
Thỏ con ban đầu còn cuống đến mức xoay vòng vòng: "Sắp cháy đến mẹ của ta rồi!"
Y vội vươn móng vỗ lên đó, thì trong đầu lại vang lên một tràng cười lớn.
"Con ta, làm tốt lắm! Có cháy cũng phải cháy chết con hồ ly tinh này trước!"
Chuyện Hàn Giang Tuyết vô tình làm vậy, lại khiến Lục Thủy Tương Phi bị giam ở trung tâm cảnh giới này có được một hơi thở nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên, việc Yến Phi Độ ở bên ngoài cầm chân Phù Phong, cũng khiến Nhất Hồ thiền sư bị phân tâm.
Một luồng nóng bỏng rơi xuống giữa trán Hàn Giang Tuyết, Lục Thủy Tương Phi lớn tiếng nói: "Chút mê chướng cỏn con mà cũng dám làm bẩn thần hồn con ta! Mau đi! Cùng thằng nhóc ngoài kia phá nát cảnh giới này cho ta, ta phải xé con hồ ly tinh kia thành mảnh vụn!"
Theo sau đoạn thoại đầy khí thế phản diện ấy, làn sương mù vẫn luôn tồn tại trong đầu Hàn Giang Tuyết lập tức tan biến, y nhớ lại rồi... nhớ mình là ai, vì sao đến đây.
Còn có... Yến Phi Độ.
Chiếc lá xanh trong tay thỏ con bị đốt cháy trong chớp mắt, Yến Phi Độ bế Hàn Giang Tuyết lên vai, tức khắc phi thân rời khỏi căn nhà.
Kết giới bao quanh núi Đồ La vì chiếc lá xanh bị đốt mà cũng tan rã theo.
Phù Phong vừa thoát được phong ấn, lập tức xoay người lao vào trong nhà, lại thấy căn nhà ấy đột ngột nổ tung, một cột sáng trắng bắn lên trời, hung hăng đánh bay Phù Phong lên không trung.
Lấy cột sáng làm trung tâm, trời đất bắt đầu tan chảy.
Tựa như sáp ong đặc bị lửa nung chảy, những núi non sông ngòi, thành trì lâu các, chợ búa náo nhiệt, người người tấp nập kia trong thoáng chốc đều tiêu tan, để lộ ra bãi cỏ xanh, vầng thái dương chói chang, cùng dòng suối róc rách.
Đúng là núi Đồ La.
Vô Giới Tương Tương tiêu tan, Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu liền thấy mẹ của mình đang ở trung tâm kết giới trên đỉnh núi Đồ La, cắn xé một con hồ ly đỏ!
Yêu tộc đều tiến hóa từ loài thú, khác với người tu hành, đánh nhau cũng phải chú ý đến tính thẩm mỹ.
Cuộc chiến của dã thú là xé toang bụng dạ, đánh thẳng vào yếu huyệt, tuyệt không lưu tình!
Hai con cự thú đánh nhau long trời lở đất, con mèo trắng kia rõ ràng xinh đẹp nhường ấy, vậy mà lại đè con hồ ly đỏ dưới vuốt mà đánh đến sống không bằng chết!
Lục Thủy Tương Phi thè lưỡi li. ếm vết máu văng lên khóe môi, cười lớn: "Các con nhìn cho kỹ! Mẹ các con đánh súc sinh này thế nào đây!!!"
Hàn Giang Tuyết xem đến máu sôi sục sôi, biết rõ Lục Thủy Tương Phi không nghe được, nhưng vẫn cứ nhảy lên nhảy xuống trên vai Yến Phi Độ, vung vẫy móng nhỏ cổ vũ hò reo.
"Mẹ lợi hại quá điiii————"
Yến Phi Độ hơi nheo mắt lại, con hồ ly đỏ kia quả thực không phải đối thủ của Lục Thủy Tương Phi.
Nhưng nếu Nhất Hồ thiền sư dễ bị giết như vậy, thì những yêu quái trước kia sao không giết quách nó đi, mà lại lựa chọn phong ấn?
"Nó lại tái sinh rồi sao?"
Hàn Giang Tuyết căng thẳng nhón chân lên, chỉ thấy con hồ ly đỏ bị đánh nát bấy kia lại bắt đầu liền gân nối thịt, thỏ con nóng ruột không chịu nổi, nhìn là biết muốn lao vào đó.
Yến Phi Độ chỉ một ngón tay ấn y xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời, đã thấy có không ít đại yêu tiến vào tăng viện, vây quanh núi Đồ La chặt như nêm, dường như muốn phong ấn lại một lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!