Chương 31: Thoát ra (1)

Ngày hôm sau, trước khi vào cung, dưới mắt Hàn Giang Tuyết vẫn còn vương chút quầng thâm nhàn nhạt.

Lần này, Liên phu nhân không còn hỏi han nữa. Tối qua trong viện của Hàn Giang Tuyết một mực hỗn loạn, nghe đâu là đang tìm một... chiếc lá?

Chiếc lá ấy đâu mà chẳng có, chẳng lẽ vì có việc làm nên ngốc nghếch vui mừng quá sao?

Nhưng rốt cuộc Hàn Giang Tuyết vẫn không tìm được thứ gọi là "Phù liên lạc", đành phải vào cung trước.

Trời còn chưa sáng, Hổ Ngọc Chung lại biến thành một con mèo bình thường, đang ở dưới đất chơi với tờ giấy.

Cho nên, dù yêu lực của Đại cường đại, không dùng được thì cũng chẳng trông mong gì.

Vũ Lâm Quân là cấm quân, tất nhiên có thể mang kiếm.

Mà Hoàng Thượng cũng không muốn để Hàn Giang Tuyết cực khổ đi tuần tra rèn luyện, liền ban cho y một chức quan nhàn tản.

Nói trắng ra, chính là "Kẻ lang thang" trong hoàng cung.

Thế nên, Hàn Giang Tuyết càng có nhiều thời gian hơn để tiến vào viện nhỏ thần bí kia.

Chỉ là lúc nhập cung, Hàn Giang Tuyết gặp phải Yến Phi Độ.

Yến Phi Độ vừa tới đã hỏi: "Hôm nay ngươi định vào viện kia phải không? Khi nào đi?"

Hàn Giang Tuyết đương nhiên là muốn đi, nhưng chuyện này không thể để Yến Phi Độ đi theo.

"Ngươi đi không tiện, chuyện này ta tự mình giải quyết là được. Ta... mẹ ta nói không chừng còn ngượng nữa."

Tuy rằng viện kia hôm qua nhìn qua có vẻ thần dị quỷ dị, nhưng Yến Phi Độ chắc vẫn chưa biết y là yêu tinh, mẹ y là yêu tinh, đại ca với a tỷ cũng là yêu tinh đâu nhỉ?

Yến • rõ ràng là biết rất rõ • Phi Độ: ...

"Được, vậy ta ở đây đợi tin lành của ngươi."

Yến Phi Độ cũng không thúc ép, chỉ lặng lẽ nhìn Hàn Giang Tuyết hít sâu một hơi, từ dáng vẻ trĩu nặng tâm sự ban đầu lại trở nên tràn đầy sinh khí, đúng là nghĩ tới là phải làm ngay!

Yến Phi Độ đi lên triều, Hàn Giang Tuyết liền đến Vũ Lâm Quân bái kiến thượng cấp.

Thượng cấp là một lão nhân luôn tươi cười, thú vui là xem chim.

Hàn Giang Tuyết đứng một bên, trong mắt ông ta còn chẳng đẹp bằng con chim bách linh.

"Luyện hay không luyện không quan trọng, ngươi chỉ cần nhớ một điều: đúng giờ Ngọ là phát cơm."

Câu kia đúng là tinh túy trong tinh túy.

Hàn Giang Tuyết cáo từ rời đi, lặng lẽ chờ đợi tia ánh sáng trắng kia một lần nữa xuất hiện.

Đợi đến khi ánh sáng ấy lại hiện ra, Hàn Giang Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, qua mấy lượt hô hấp, đến khi bắt đầu di chuyển thì đã chẳng phát ra tiếng bước chân nào.

Ở núi Đồ La, điều đầu tiên mà tiểu yêu phải học chính là sự yên lặng.

Đám đại yêu không ưa ồn ào, mà giữa bầy tiểu yêu, kẻ nào ồn ào nhất sẽ bị đám tiểu yêu đang tập săn mồi coi như con mồi mà đánh một trận nên thân.

Hàn Giang Tuyết dù mất đi ký ức, nhưng bản năng khắc sâu tận xương cốt vẫn còn.

Người giỏi gảy đàn vốn đã mẫn cảm với âm thanh.

Mỗi bước đi, mỗi hơi thở, đều phải hòa cùng tiếng gió lướt qua, lá khô quét mặt đất, nhân âm xa xa, và cả tiếng chuông đồng vang lên từng hồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!