Chương 3: Tiên nhân

Chuồn chuồn vỗ cánh bay qua mặt nước, khẽ đáp xuống chóp mũi thỏ con.

Hàn Giang Tuyết hắt xì một cái, tự đánh thức chính mình, con chuồn chuồn quấy rầy y tất nhiên cũng bay mất.

Y giơ móng lên dụi mắt, đưa mắt nhìn quanh, phát hiện cảnh sắc bốn phía đã không còn quen thuộc.

Hôm qua, y vừa mới đến bên bờ sông thì đã thấy Rùa gia gia đợi sẵn ở đó.

Người có đường của người, yêu có đạo của yêu.

Con người thì cưỡi ngựa, điều khiển phi kiếm, hay đi thuyền mây, còn đám tiểu yêu tinh thì hoặc là tự đi bộ, hoặc nhờ các đại yêu cho quá giang.

Rùa gia gia quanh năm chuyên chở khách, giá cả lại rẻ, miễn là không đi đến khu ngoại giới, chỉ cần một viên linh châu là được.

Hàn Giang Tuyết ôm gói hành lý, có hơi lo lắng mà thè lưỡi li. ếm môi.

Hôm nay sao lại có nhiều yêu tinh muốn ra ngoài như vậy, chẳng lẽ không còn chỗ nữa rồi?

"Đừng ồn, đừng ồn! Tiểu yêu nặng thì ngồi lên lưng ta, nhẹ thì tự gấp lá làm thuyền con, buộc vào người ta!"

Rùa gia gia ghét nhất là tiểu yêu tinh vô tổ chức, lớn tiếng quát bảo giữ quy củ.

Thế là Hàn Giang Tuyết lập tức im miệng.

Y không muốn ngồi thuyền lá, khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, đương nhiên phải ngồi lên lưng Rùa gia gia mới oai phong!

Quan trọng hơn nữa, trong đám yêu tinh luôn tồn tại chuỗi khinh miệt hình thể, càng nhỏ con càng bị coi thường.

Khụ, dù là làm bộ thì y cũng không thể tự giác đi ngồi thuyền lá được!

Các tiểu yêu lần lượt trèo lên lưng Rùa gia gia, đến lượt Hàn Giang Tuyết thì Rùa gia gia bất chợt ho một tiếng.

"Ờm, chỉ cần hai tiểu yêu nặng cỡ hai cái bánh bao ngồi thuyền lá là được rồi, không thì mấy yêu nặng hơn sẽ không có chỗ, chẳng thể ra ngoài được."

Tất cả tiểu yêu đồng loạt quay sang nhìn Hàn Giang Tuyết, y ôm bọc nhỏ, một mình ngẩng đầu nhìn trời.

Rùa gia gia lại ho thêm tiếng nữa.

"Hàn Giang Tuyết."

Bắt đầu chỉ đích danh.

Hàn Giang Tuyết lập tức diễn màn chột dạ lộ rõ: "A, không còn chỗ thì ta đi ngồi thuyền lá cũng được, chỉ là ta nặng hơn hai cái bánh bao nhiều lắm!"

Tiểu yêu cùng Rùa gia gia: ... cứ làm như không nghe thấy đi.

Hàn Giang Tuyết làm bộ như không có chuyện gì, bình thản ngồi lên thuyền lá, cẩn thận buộc dây vào đuôi Rùa gia gia.

"Đi thôi——"

Rùa gia gia cất tiếng hô dài, lướt vèo trên mặt nước.

Phải rồi, khác với loài rùa bình thường chậm chạp, động tác của Rùa gia gia nhanh nhẹn lắm! Bằng không, sao có thể độc chiếm việc buôn bán trong vòng trăm dặm quanh đây chứ!

Hàn Giang Tuyết nhịn không được mà reo lên chít chít, hai móng vuốt bám chặt mép thuyền lá, chẳng phải vì sợ, mà là vì hưng phấn.

Ta ra ngoài rồi————

Sau đó, con thỏ nhỏ vì quá hưng phấn nên ăn ít điểm tâm xong liền nhìn sông núi lặp đi lặp lại trước mắt, bắt đầu thấy buồn ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!