Lam diệp hà đuôi, dương nguyệt linh.
Trong hơi thở phả ra từ Hàn Giang Tuyết, Yến Phi Độ ngửi được hai loại mùi hương này.
Lam diệp hà đuôi khiến lòng người mê loạn, dương nguyệt linh lại khiến thân thể nóng bừng, tê liệt vô lực, dục niệm trào dâng.
May mà Hàn Giang Tuyết chỉ chạm nhẹ một chút, chỉ cần bước đi nhanh vài bước, hoặc chờ thêm một lúc là dược lực sẽ tan.
Trong lòng Yến Phi Độ chẳng có chút tiếc nuối nào cả... mới là lạ.
Khi nghe Hàn Giang Tuyết hỏi có phải mình đang phát sốt không, Yến Phi Độ rất bình tĩnh đưa tay ra.
"Để ta xem xem."
Nói rồi định đưa tay sờ trán Hàn Giang Tuyết.
Nhưng chẳng rõ là do dược tính của Tư Phổ Linh Dược quá mạnh, hay do thể chất Hàn Giang Tuyết đặc biệt, y lại nhìn thấy Yến Phi Độ đưa tay tới gần thì lắc đầu liên tục.
"Không được chạm vào!"
Yến Phi Độ nhìn Hàn Giang Tuyết, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Giống như... thỏ con lúc trước khi bệnh thì hay nhõng nhẽo thế này.
Thế là Yến Phi Độ thật sự đứng yên không nhúc nhích.
Hàn Giang Tuyết hài lòng nhìn bàn tay còn lơ lửng giữa không trung của Yến Phi Độ, chủ động bước tới, kiễng chân áp trán mình vào lòng bàn tay ấy.
Thì ra không cho người khác chủ động xoa đầu, mà là muốn tự mình dán vào.
"Ta cảm thấy lòng bàn tay ngươi mát mẻ đó!" Hàn Giang Tuyết lấy trán mình cọ nhẹ vào tay Yến Phi Độ.
Khác với khi còn là thỏ con, thiếu niên giờ đây trán tròn đầy, làn da mịn màng, vừa chạm đã như bánh nếp dính phấn hồng, thoảng lên sắc phớt hồng.
Còn chưa đợi Yến Phi Độ thăm dò mà vuốt nhẹ, Hàn Giang Tuyết đã thu trán mình về!
Yến Phi Độ: ...
Hai má thiếu niên thoáng ửng hồng, như thể nhớ ra bản thân còn chuyện cần làm.
Y phải đi vệ sinh... không đúng, là phải đi tìm mẹ!
Thế là Yến Phi Độ liền thấy Hàn Giang Tuyết... bắt đầu đi vòng quanh hắn.
"Ngươi đang làm gì đó?" Yến Phi Độ nghi hoặc hỏi.
"Ta đang tìm mẹ mà!" Hàn Giang Tuyết nói đầy chính khí.
"... E là tìm kiểu đó sẽ chẳng thấy đâu." Yến Phi Độ không nhịn được mà bật cười.
Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, chẳng hiểu sao lại đưa tay về phía Yến Phi Độ.
"Vậy, nắm tay."
Ngón tay Yến Phi Độ thon dài, khi khẽ nắm lấy tay Hàn Giang Tuyết, lập tức bị y phản tay nắm chặt.
"Ta... tay ta giống như bánh nếp nhỏ vậy." Hàn Giang Tuyết nhìn bàn tay bé xíu của mình bị tay Yến Phi Độ bao trọn, rồi ngẩng đầu thúc giục, "Được rồi, giờ ngươi có thể dẫn ta đi tìm mẹ rồi!"
Hàn Giang Tuyết dường như thật sự cho rằng, phải có người dắt thì mới tìm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!