Chương 26: Thơm thật

Sáng nay trên triều đình, xảy ra ba việc.

Một là Công bộ đến đòi Hộ bộ tiền tu sửa thủy lợi, Thượng thư Hộ bộ kêu khổ không thôi.

Hai là Lễ bộ đã chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện cho yến tiệc chiêu đãi quần thần.

Ba là Hoàng Thượng tát Nhị hoàng tử một bạt tai nảy lửa vì tội dâng sớ xin ban hôn.

Tới chuyện thứ ba thì hai chuyện trước coi như chưa từng xảy ra.

Triều quan cũng là người, triều quan cũng thích xem trò vui!

Huống hồ lần này gây chuyện lại chính là vị tân khoa Trạng Nguyên, tân tiến sĩ Hàn Lâm, Yến Phi Độ.

Ai mà không biết Yến Phi Độ si mê Tiểu Hầu gia Hàn Giang Tuyết, nay Nhị hoàng tử lại dám công khai xin cưới Hàn Giang Tuyết trước mặt mọi người, Yến Phi Độ sao có thể nhịn cho nổi?

Huống chi còn nghe nói, trước khi lên triều, Nhị hoàng tử đã tới cầu xin một lần rồi, Hoàng Thượng cho rằng hắn ta uống say, bảo người kéo đi, ai ngờ vẫn dám xông vào đây, quỳ ngay giữa điện lớn, dập đầu lớn tiếng thưa rằng——

"Phụ hoàng! Xin người ban hôn cho Hàn Giang Tuyết và nhi thần!"

Đây, đây là đang làm gì vậy?!

Quần thần xôn xao, chưa nói tới việc Nhị hoàng tử hành xử lỗ mãng, nhưng câu nói kia nghe vào tai lại giống như hắn ta và Tiểu Hầu gia kia đã sớm hai bên tình nguyện!

Mọi người rì rầm bàn tán, ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Yến Phi Độ.

Vị tân Hàn Lâm này khi ấy đang quan sát nội điện, ngón tay giấu trong tay áo vẽ phù chú trong hư không, muốn dò tìm xem trong hoàng cung có chỗ nào trái nghịch.

Nghe thấy lời kia, lại bị mọi người nhìn chằm chằm, làm như thể không biết cũng không được nữa.

"Chư vị đại nhân hình như có lời muốn nói với Nhị hoàng tử."

Tay áo Yến Phi Độ chắp sau lưng, đứng sau hàng ngũ các đại thần, nhẹ nhàng đẩy vấn đề cho quần thần.

Quần thần: ??? Không phải, là muốn xem trò của ngươi chứ không phải bị ngươi đẩy sang chuyện này!

Vị Hàn Lâm thanh quý kia đứng đó, khí chất nho nhã, gương mặt treo nụ cười ôn hòa, ánh mắt chính trực, giống như đang trông chờ mọi người xử lý công bằng để triều đình sớm yên ổn trở lại.

Dù gì hắn tuổi còn trẻ, chức vụ lại thấp, thái độ lại nhún nhường, chuyện thế này sao hắn dám tùy tiện mở miệng?

Ngồi trên ngai vàng, Hoàng Thượng khẽ ho một tiếng, phía dưới liền có một vị lão thần dày dặn kinh nghiệm bước ra nói: "Lần này Nhị hoàng tử hành sự thật không thoả đáng. Hôn nhân là đại sự, vốn phải do trưởng bối trong nhà làm chủ, sao có thể hấp tấp quỳ nơi triều đình, giống như ép buộc thỉnh cầu? Chưa nói tới Tiểu Hầu gia có nguyện ý hay không, hiện tại quần thần đang cùng Bệ hạ thương nghị quốc sự, bị quấy rối thế này, Nhị hoàng tử chẳng lẽ không nên nhận tội?"

Nói trắng ra là: Cút lẹ đi!

Ai ngờ Nhị hoàng tử chỉ đáp một câu: "Nhi thần biết sai rồi."

Rồi vẫn quỳ tại chỗ, không chịu rời đi.

"Nhưng mặc kệ Hàn Giang Tuyết có đồng ý hay không, y nhất định phải là của ta!" Nhị hoàng tử siết chặt nắm tay!

Vị lão thần nọ đã muốn rút khăn tay ra lau mồ hôi trên trán rồi.

Ai mà chẳng biết, vị Nhị hoàng tử này tướng mạo cao lớn anh tuấn, nhưng đầu óc thì không được lanh lợi.

Đầu óc không lanh lợi cũng chưa tính, lại thêm một điểm chí mạng: BƯỚNG.

Quá bướng! Người bình thường đã sớm nhìn ra phụ hoàng ngươi vì sĩ diện mà nhịn không đánh tại chỗ, ngươi giờ còn cứ lì lợm không chịu đi là làm sao?

Gân xanh trên trán Hoàng Thượng nổi lên: "Ngươi còn chưa hiểu à? Nhất định phải để trẫm sai người kéo đi mới chịu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!