Lúc này, Hàn Giang Tuyết ôm đèn cá chép đỏ trong tay, chẳng rõ Yến Phi Độ đang nhớ đến ai mà khóe môi vương ý cười ôn nhu. Nhưng chính y cũng thấy trong lòng có chút vui vẻ không tên.
Chỉ là... đi một lúc, Hàn Giang Tuyết bỗng mở miệng: "Đừng đi theo ta nữa, nhà ngươi đến rồi."
Y chỉ vào cánh cổng lớn một bên, vài gia đinh đã chạy ra, chuẩn bị dắt ngựa cho Yến Phi Độ.
Yến Phi Độ bấy giờ mới làm bộ chợt nhớ ra: "Thì ra là nhà ta."
Thấy Yến Phi Độ vẫn không có ý định xuống ngựa, Hàn Giang Tuyết liền quay sang mấy gia đinh, nói—
"Dắt hắn đi đi, ngày mai còn phải lên triều đấy."
Hàn Giang Tuyết hừ một tiếng, phân phó cho đám gia đinh.
Yến Phi Độ nghĩ, à, thì ra hắn còn đảm nhiệm chức vụ ấy. Vậy chẳng phải có nghĩa là hắn có thể vào cung sao?
Vào cung sớm một chút, tìm được mẹ của Hàn Giang Tuyết, sau đó là có thể thoát khỏi nơi này rồi.
Tuy trong lòng đã có kế hoạch, nhưng Yến Phi Độ vẫn chưa rời đi. Hắn chỉ lặng lẽ vươn tay về phía Hàn Giang Tuyết.
Hàn Giang Tuyết ngẩn ra: "Làm gì vậy?"
Không rõ là phản xạ vô thức hay do bản thân muốn thế, Hàn Giang Tuyết cũng đưa tay ra.
Hai người vẫn còn đang cưỡi ngựa, Yến Phi Độ hơi nghiêng người về phía trước, dải dây buộc tóc đỏ rực từ vai hắn trượt xuống, rơi nhẹ trên vai Hàn Giang Tuyết.
Mũi Hàn Giang Tuyết như phủ đầy hơi thở nóng bỏng của Yến Phi Độ, y hơi nghiêng về sau theo bản năng, tưởng đâu Yến Phi Độ muốn hôn mình.
Nhưng Yến Phi Độ không nắm tay y, cũng không vô lễ giữa đường. Hắn chỉ đưa tay lên, dịu dàng xoa nhẹ đỉnh đầu Hàn Giang Tuyết.
"Dù không rõ vì sao ngươi không chịu thân cận ta, khẩu khí lại rất 'cứng rắn'. Nhưng ta muốn nói, bất kể ngươi đối với ta thế nào, ta đều sẽ không giận, tuyệt đối không trách ngươi."
Cho nên, không cần phải giống như hôm nay nữa.
Mỗi lần Hàn Giang Tuyết nói chuyện với Yến Phi Độ, chỉ cần ngữ điệu có hơi nặng, thiếu niên như được chạm khắc từ băng ngọc kia, ánh mắt sẽ vô thức tránh đi, rồi lại lén nhìn ngược trở lại, dè dặt bất an...
Giống hệt một chú thỏ nhỏ giấu mình sau khe cửa sổ, len lén nhìn người ta, trong lòng đầy chột dạ.
Yến Phi Độ bật cười, rồi nhảy xuống ngựa, thong thả rời đi.
Hàn Giang Tuyết đứng nhìn theo Yến Phi Độ bước vào đại trạch, y vẫn đứng yên tại chỗ, đưa tay lên khẽ sờ đỉnh đầu mình, nhỏ giọng đầy áy náy: "Xin lỗi... Nếu như ngươi không thích ta... thì tốt biết bao..."
—
Vừa bước chân vào cái gọi là "nhà", Yến Phi Độ đã thấy một lão nhân cao lớn trong tiền sảnh giơ gậy đánh tới!
Yến Phi Độ cảm thấy khá thú vị, hắn tự nhiên nghiêng người tránh né, để cây gậy gõ mạnh xuống nền đá.
"Ngươi, ngươi cái tên bất hiếu này! Ngươi lại đi dây dưa với Hàn Giang Tuyết phải không? Ta nghe người ta nói, hai đứa còn tình tứ trước phủ Quốc Công! Ngươi rốt cuộc có còn biết xấu hổ không hả?!"
Yến Phi Độ thở dài một tiếng: "Sao mà các người nói tới nói lui cũng chỉ có mỗi câu này? Mất mặt... thì có gì khó đâu?"
Lão Quốc Công, cũng chính là cha của Yến Phi Độ tại thành này, nghe xong câu đó suýt thì tắc thở, vỗ ngực ngồi phịch xuống đất, gào lên: "Nhà ta thật bất hạnh mà! Ngươi cái đồ súc sinh, có còn mặt mũi nào nhìn tổ tông không! Ngươi biết rõ hai nhà có thâm thù đại hận, vậy mà vẫn tự hạ mình, theo đuổi Hàn Giang Tuyết! Ngươi là đứa giỏi nhất đời này, con cháu có chí khí nhất, chẳng lẽ không biết danh tiếng trong quan trường là điều quan trọng nhất sao!
Hàn Giang Tuyết dù có đẹp đến mấy, có ăn được không?! Ngươi không lẽ còn muốn gả vào nhà bọn họ?!"
Yến Phi Độ giả vờ suy nghĩ một hồi, rồi nghiêm túc đáp: "Chuyện này... có khi trở thành một đoạn giai thoại hay đấy."
Quốc Công trông như sắp ngất đến nơi, nhưng Yến Phi Độ cũng không thật sự muốn khiến vị cha già của mình tức chết ngay tại chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!