Chương 24: Thế giới sắc lạ (1)

Một lúc sau, thiếu niên vận y phục bạc trắng bước ra, thắt lưng cùng màu, mái tóc còn ướt đẫm, nhìn chẳng khác nào nhành ngọc lan mới sinh ra giữa nhân gian, hương thơm dịu nhẹ, trong trẻo như ánh trăng đầu thu.

Chỉ là, vừa bước ra, Hàn Giang Tuyết đã thấy Yến Phi Độ vẫn đứng ở hành lang phía trước, chưa hề rời đi.

Vừa thấy y lộ diện, Yến Phi Độ liền ngoảnh đầu lại, như thể muốn nói điều gì đó.

Trong lòng Hàn Giang Tuyết khẽ căng thẳng, lập tức nói:

"Ta với ngươi không có gì để nói cả!"

Chữ "cả" kia bật ra nghe như kiểu thiếu niên đang giận dỗi, Hàn Giang Tuyết cũng hận cái tật nói năng lộn xộn của mình, vội sửa lại:

"Ý ta là, không có gì để nói!"

Yến Phi Độ lại không như Hàn Giang Tuyết nghĩ, không nhân cơ hội nói mấy lời buồn nôn gì đó, mà chỉ nhíu mày, có vẻ như thật sự lo lắng:"Vì sao không lau khô tóc rồi mới ra ngoài?"

"Ta... ta đang định đi hong tóc......"

Hàn Giang Tuyết vừa dứt lời, đã thấy Yến Phi Độ mỉm cười bước tới.

"Vừa hay, ta cũng định đi."

Thế nhưng, đầu tóc của Yến Phi Độ rõ ràng khô ráo sạch sẽ, còn được chải chuốt rất gọn gàng. Hàn Giang Tuyết khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng nói: "Chúng ta lớn lên cùng nhau, ta cũng không phải muốn làm ngươi mất mặt suốt ngày. Chỉ là, thật sự chẳng có gì để nói với ngươi cả. Hôm nay ngươi không đến Hàn Lâm Viện sao?"

Yến Phi Độ không hề nhớ mình còn phải đi làm: "Có nhất thiết phải đi không?"

Hàn Giang Tuyết á khẩu, giơ tay chỉ vào hắn: "Cho dù... cho dù ngươi bị đả kích đến thế nào, cũng không thể buông thả bản thân! Làm người thì không thể không làm việc!"

Câu này thật có phong phạm của một con thỏ con không chịu ăn không ngồi rồi.

Yến Phi Độ khẽ cong môi cười: "Được thôi, ta suy nghĩ xem có nên đi hay không. Nhưng chẳng phải hôm nay ngươi cũng đến Tiễn Xuân Đăng sao, tới đây làm gì?"

Hàn Giang Tuyết cúi đầu ngửi cổ tay mình, xác nhận trên người đã không còn mùi rượu mới yên tâm.

"Cùng mấy vị thúc bá đến uống rượu, rượu bị đổ lên người ta."

Vừa nói, Hàn Giang Tuyết vừa bước vào nhã thất dùng để hong tóc, mà ở đầu bên kia hành lang, người hầu cầm lư hương, quạt, khăn sạch và hoa dầu cũng vừa đi tới.

"Ngươi đi đi..."

Hàn Giang Tuyết vừa định bảo Yến Phi Độ rời đi thì thấy sắc mặt người hầu kia không biết vì sao bỗng nhiên tái xanh, vội vàng đặt khay đồ xuống, cúi đầu xin lỗi Hàn Giang Tuyết: "Mong Tiểu Hầu gia thứ tội! Ta... ta phải đi giải quyết, thật sự nhịn không nổi nữa!"

Lời ấy nói ra trước mặt khách nhân quả thật thất lễ, nhưng người có ba gấp, ai mà nhịn nổi cơ chứ!

Người hầu chạy biến đi như một làn khói, Yến Phi Độ thảnh thơi nhấc khay lên, mỉm cười nhìn Hàn Giang Tuyết: "Mặc dù mấy vị thúc bá kia uống vào là chẳng nhớ thời gian, nhưng cũng không thể để họ chờ lâu được."

"Ta vốn định tự mình hong tóc!" Hàn Giang Tuyết tuyệt không để người khác tùy tiện chạm vào y!

"Vậy, ta cầu ngươi?" Yến Phi Độ cúi người xuống, ánh mắt ngang hàng với y, trong mắt ngập tràn ý cười, "Hay là... ngươi thật cho rằng mình mị lực vô song, khiến ta giờ chẳng thể rời xa?"

Hàn Giang Tuyết nhất thời á khẩu, lại nói: "Ngươi xác thật là từng nói không có ta thì không được."

Yến Phi Độ lại chẳng để tâm, hoàn toàn mang dáng vẻ vô lại: "Đúng vậy, người từng nói câu ấy đã chết rồi. Hôm nay là ta của hiện tại, đã hoàn toàn không bận lòng nữa, ngược lại là ngươi lại để ý?"

Trên đời lại có kẻ mặt dày vô sỉ đến thế.

Hàn Giang Tuyết... Hàn Giang Tuyết tất nhiên là không để ý!

Để chứng minh mình chẳng hề để tâm, cũng chẳng hề có thứ tình cảm nào vượt quá mức bạn bè thuở nhỏ đối với Yến Phi Độ, y liền mở cửa nhã thất, hất đầu sang một bên: "Vào đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!