Chương 2: Phong sơn

Khi Hàn Giang Tuyết mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong lòng bàn tay của Lục Thủy Tương Phi.

Cậu thỉnh thoảng vẫn nghĩ, Tương Phi sau khi hóa hình thật ra không nên gọi là "Tương Phi" nữa, phải gọi là "Lạc Thần" mới đúng.

Chẳng ai có dáng vẻ như Tương Phi.

Người phàm nếu vô tình bước vào hang động, nhìn thấy Lục Thủy Tương Phi, có thể ban đầu sẽ bị khí chất lộng lẫy của bà làm chấn động, đến khi thần trí ổn định lại mà nhìn rõ diện mạo thật, e là sẽ sợ đến mức á khẩu.

Bởi vì bà... thật sự quá khổng lồ.

Thời thượng cổ, những thần linh như Nữ Oa, Phục Hy, phần lớn đều có thân thể cao lớn tựa núi, mỗi bước đi đều khiến đất trời rung chuyển, hơi thở cũng có thể dời sông lấp biển.

Hang động ở lưng chừng núi này dài ngàn thước, mà hình thể của Lục Thủy Tương Phi đã chiếm hết một nửa không gian trong đó.

Tóc đen búi cao thành kiểu tuột mã, cài trâm hoa tinh xảo, giữa trán dán một đóa hoa điệp, da trắng hơn tuyết, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Vạt váy lụa xanh trải dài khắp nền hang, giống như một mặt hồ lặng màu ngọc bích mọc lên giữa đất bằng.

Trong tổ đang đốt hương, làn khói trắng bồng bềnh trôi lững lờ giữa không trung, nhuốm vào nét mặt lãnh đạm của Tương Phi, khiến bà tựa như một pho tượng thần người phàm lập nên trên vách núi cao.

Bất cứ vật gì, một khi phóng đại đến cực điểm, đều sẽ sinh ra một loại sợ hãi khiến người ta khó lòng hiểu nổi, không thể nắm bắt.

May mà Hàn Giang Tuyết nhìn quen rồi từ nhỏ.

Lục Thủy Tương Phi khẽ nghiêng người về phía trước, trâm hoa cài trên búi tóc đen như mây phát ra tiếng leng keng trong trẻo, đầu ngón tay sơn móng đỏ như chu sa nhẹ nhàng lướt qua cằm của Hàn Giang Tuyết. Không giống với chiếc cằm nhọn đặc trưng của mèo con nhà bà, chiếc cằm nhỏ của Hàn Giang Tuyết lại mềm mềm phúng phính.

"Sao không nói gì? Vui đến ngốc rồi à?"

Lục Thủy Tương Phi từ tốn cất lời, đôi môi đỏ rực khẽ cong lên trên gương mặt rực rỡ ánh sáng yêu khí.

Dù là yêu tinh đã sống vạn năm, hóa hình thành người, dáng vẻ của bà tự nhiên đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ không tì vết, chỉ có điều, đôi mắt kia vẫn giữ nguyên hình dạng đồng tử dọc của loài mèo, nhất định không chịu đổi thành dạng "Mắt nước cắt thu" của người phàm.

Bị một đôi mắt mèo băng lạnh thế kia nhìn chằm chằm, yêu nhỏ bình thường đã sợ đến mức ngất lịm rồi. Nhưng với Hàn Giang Tuyết, đó lại là đôi mắt của mẹ mà y đã quen nhìn từ nhỏ đến lớn.

"Người nói thật sao?!"

Hàn Giang Tuyết ôm hai chân trước vào ngực, tròn xoe đôi mắt, dáng vẻ như không tin nổi.

Cậu từ nhỏ đã khác biệt với đám yêu trên Yêu sơn.

Thích đọc thoại bản, thích nghe hí khúc, thích nhất chính là đọc những câu chuyện về phái tu tiên Đào Hoa Lạc.

Hàn Giang Tuyết cũng muốn trở thành một kiếm tiên trong những câu chuyện ấy, quang minh lỗi lạc, trượng nghĩa hành hiệp, ngầu lòi lại khí phách!

Trừng trị kẻ ác, có ta!

Hành hiệp trượng nghĩa, có ta!

Trừ yêu diệt ma, có ta!

Hàn Giang Tuyết cười khúc khích ôm lấy kiếm tiên búp bê ngủ say, rồi lại khúc khích tỉnh dậy trong cảnh ngậm đầu búp bê trong miệng.

Chỉ là, những yêu quái khác luôn cười cậu si tâm vọng tưởng, nói cho cùng cũng chỉ là một con thỏ nhỏ bé, tay chân ngắn tũn thế kia, làm sao cầm nổi kiếm?

Khi còn bé, Hàn Giang Tuyết luôn không phục, thường nghiêm túc nói:

"Được mà, được mà!"

Sau đó lại tưng tưng tưng chạy về tổ, chạy đến hỏi Mèo mẹ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!