Hàn Giang Tuyết cũng theo hai con chuột nhảy từ cái lỗ hổng nhỏ kia chui ra ngoài, vừa ló đầu ra, liền thấy hai con chuột béo tròn đang leo lên một tảng đá lớn ngoài sân... bái trăng.
Hàn Giang Tuyết sửng sốt.
Y vốn tưởng hai con chuột này ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng biết làm gì khác, không ngờ lại len lén tu luyện sau lưng y, muốn khiến "mọi người" kinh diễm!
Mà "mọi người" ở đây, chính là chỉ mình Hàn Giang Tuyết.
Thỏ con giơ móng che miệng, cố nín không phát ra tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà... ợ một cái rõ to, dọa hai viên nếp nhỏ giật nảy mình!
"Chít chít?" Gì thế? Âm thanh gì vậy?
"Chít chít!" Sấm đánh rồi! Sắp mưa rồi! Mau chạy về thôi!
Hai con chuột quýnh quáng nhảy khỏi tảng đá, kết quả lại đâm sầm vào bụng thỏ mềm oặt.
"Có người ợ hơi thôi mà..."
Hàn Giang Tuyết lại ôm A Đại A Nhị đặt trở về tảng đá, rồi cúi đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người từng nuôi mèo đều biết, mèo càng bị cấm làm gì thì càng cố làm cho bằng được, càng nguy hiểm càng tò mò.
Tuy Hàn Giang Tuyết chỉ là một con thỏ, nhưng quanh y toàn là mèo, nên gan thỏ cũng bị mèo "nhiễm" cho to ra rồi.
Vừa vỗ móng trấn an hai con chuột nhỏ, y vừa cẩn thận nấp sau bụi cỏ và gốc cây, lặng lẽ lần theo âm thanh kia mà đi xuống dưới.
Tiếng ợ hơi lúc lớn lúc nhỏ, nhưng bất kể y men theo hướng nào, âm thanh đó vẫn luôn vang lên từ phía dưới.
Chẳng lẽ... là dưới núi?
Hàn Giang Tuyết ngoái đầu nhìn rừng hoa đào hồng phấn như trang điểm đằng sau, bỗng nhớ tới lời thề hôm nay đã nói với Yến Phi Độ.
Thỏ con vỗ đùi cái bốp, may là chưa buột miệng thề gì kiểu "Nếu dám chạy lung tung thì trời đánh sét giáng"!
Hàn Giang Tuyết nắm chặt móng, tự nhủ: y chỉ xuống xem thôi, xem xong là quay lại ngay! Chỉ là thấy thú vị thôi mà!
Chân thỏ thật ra chạy rất nhanh, mà thỏ tinh thì lại càng nhanh hơn.
Dù là tu sĩ tu vi cao thâm, nửa đêm có vô tình nhìn thấy cũng chỉ lờ mờ thấy một bóng lông nâu lướt qua, rồi không còn thấy gì nữa.
Thỏ con nhẹ nhàng đáp xuống bên bờ sông, vừa khéo trông thấy nơi phát ra tiếng ợ kia.
Trên bãi đá lởm chởm nằm một con Thanh Long, nửa thân cuộn mình trên bờ, nửa kia thả trong nước, tiếng ợ trầm trầm như sấm rền kia đúng là phát ra từ thân rồng.
Hàn Giang Tuyết nấp sau bụi cỏ, hé ra đôi mắt tròn xoe lén lút nhìn, lại vừa vặn chạm phải đôi đồng tử xanh thẫm khổng lồ của con Thanh Long ấy!
Thỏ con nín thở, lùi từng bước một, nhưng bên tai lại vang lên tiếng truyền âm.
"Ta từng thấy ngươi rồi, thỏ con kia."
Toàn thân Hàn Giang Tuyết cứng đờ như hóa thành tượng gỗ, đến móng và chân cũng không dám động đậy.
Y chỉ là tò mò một chút thôi mà, sao lại gặp phải chuyện thế này! Ai mà nửa đêm nửa hôm đánh ợ như sấm chứ, không ra xem mới là lạ!
Trong lòng thỏ con nổi lên cuồng phong bão tố, nhưng từ trên đầu lại phủ xuống một mảng bóng đen.
Vuốt rồng đã nhô lên, từ khe hở trong rặng cây vươn tới, cúi đầu nhìn về phía Hàn Giang Tuyết.
"Thủy Quân đại nhân." Hàn Giang Tuyết giơ móng hành lễ, cố nén căng thẳng mà chào hỏi, "Ngài đêm nay... trông có vẻ nhỏ hơn thường ngày rất nhiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!