Chương 44: (Vô Đề)

Sao anh biết được? Em chưa nói với anh mà?

- Chuyện đó không có gì quan trọng, mua đồ nhanh rồi lên. – Đình Phong kéo Minh An đi sang chỗ khác, tránh Như Ngọc trên mọi mặt trận. Cô nàng thì vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến khi người yêu cô tới mới chịu hoàn hồn về.

– Em sao lại làm bạn với người yêu cũ?

– Em xin lỗi ạ, nhưng mà cô ấy có người yêu rồi, với lại em với cậu ấy cũng đâu có còn tình cảm gì với nhau đâu chứ. Mà thôi, chúng ta lựa đồ ăn đi, hôm nay em sẽ trổ tài master chef cho anh xem.

– Được. – Đình Phong ôn nhu xoa đầu cậu.

…—————-…

Về đến nhà, Minh An đã nhanh chóng bày binh bố trận. Trổ tài nấu nướng thần sầu của mình ( Thật ra là cậu xem trên mạng rồi làm theo.) Sau khi thức ăn được bưng ra trước mặt anh, Đình Phong không ngần ngại ngay lập tức lấy một muỗng rồi bỏ vào miệng nhai nhai.

– Sao? Có ngon không anh?

– Ngon, rất hợp khẩu vị của anh.

– Vậy hả? Để em ăn thử… – Cậu đưa một muỗng lên miệng, rồi lại sặc sụa vì biết mình đã " lỡ " tay cho qua nhiều muối.

– Mặn như vậy mà anh kêu ngon á?

– Anh thấy ngon mà, em làm thì ngon thôi.

– Anh à…

Chịu cái cách anh này simp bồ đến mức đó, Minh An đành phải đặt ship đồ ăn về. Người trả tiền là Đình Phong, người đi lấy hàng cũng là Đình Phong nốt.

– Tay em còn đau nhức nữa không?

– Dạ không, nó đã khỏi rồi.

– Khỏi rồi nhưng em cũng đừng có chủ quan quá nhé? Nó sẽ lại tái phát lần nữa đấy nên đừng có chơi game nhiều quá.

– Vâng, em biết rồi ạ.

Ánh mắt của Đình Phong dừng lại ở cái mái tóc bạch kim ấy, nói thật là bây giờ cậu đã giống thỏ hơn rất nhiều lần so với để tóc đen. Mỗi lần nói chuyện, cái răng thỏ cũng được lộ ra, Minh An vẫn vô tư vừa ăn vừa nói chuyện mặc kệ trời mây.

– Sao anh không ăn đi? Cứ nhìn em hoài vậy…

– Anh muốn nhìn em mà, em xinh như thế, không nhìn cũng uổng đấy.

– Con trai ai lại dùng từ xinh ạ? Phải dùng từ đẹp trai hoặc là ngầu. Em là vừa đẹp trai vừa ngầu, anh sau này cũng đổi lại đi!

– Nhưng em rất phù hợp với từ xinh đó, dễ thương nữa

– Haizz, chịu thôi chứ biết sao giờ. Dễ thương quá cũng khổ. – Minh An liền bị Đình Phong nhéo má một cái rõ đau.

– Được rồi, em An ăn đi đừng nói nữa.

– Xì…

…—————-…

Trời vừa tờ mờ sáng đã bị lôi đầu dậy nên Minh An cáu bẩn, mặt cứ nhăn nhó khó chịu. Đang mơ làm đại gia thì anh người yêu lại gọi cậu dậy trong lúc đang thanh toán món hàng trong mơ.

– Có chuyện gì mà anh gọi em dậy sớm vậy?

– Anh Phú bảo có cuộc họp gấp kìa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!