Minh An tỉnh dậy là đã cách giờ thi đấu gần 5 tiếng rồi. Đầu cậu nhức không thôi, ôm đầu mình lại rồi chìm đắm vào chăn ấm.
Đình Phong đi vào, anh nhẹ nhành ngồi xuống bên cạnh cậu.
– Em An ngoan, dậy đi nào. – Đình Phong dùng lực vừa phải vỗ vỗ eo cậu.
– Anh ơi… đầu em đau quá. – Minh An đưa mắt ra khỏi chăn nhìn Đình Phong.
Đình Phong cười mỉm, đỡ người em dậy.
– Em ăn cháo đi, để anh xoa bóp đầu cho em nhé.
– Vâng. – Minh An cầm lấy chén cháo Đình Phong vừa mới đưa qua.
Cậu ngoan ngoãn ngồi ăn và cho anh xoa bóp, đầu cậu cũng đã đỡ hơn đôi chút. Bỗng dưng ngoài cửa có tiếng gõ.
– Anh Phong ơi, anh có ở trong đó không ạ? Em là Đăng Khôi đây.
Minh An nghe được tiếng tặc lưỡi nhỏ của anh, cậu quay đầu nhìn Đình Phong đã thấy anh dùng vẻ mặt khó chịu nhìn ra ngoài cửa. Thấy cậu nhìn mình, anh cũng thu lại vẻ mặt đó mà đổi lại gương mặt ôn hòa dịu dàng thường thấy từ anh.
– Anh ra ngoài tí nhé? Em An ăn giỏi đó, anh quay lại là phải thấy em ăn xong rồi đấy. – Đình Phong hôn lên tay Minh An rồi bước đi.
Ra đến ngoài cửa, khuôn mặt ôn nhu lúc nãy liền biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh lùng thường thấy của Đình Phong khi thiếu vắng cậu trợ thủ.
– Có chuyện gì?
– Em… có ý định trong trận đấu tối nay muốn lên đánh một trận ạ… anh Phú bảo là hỏi ý kiến của anh nên… – Đăng Khôi chưa kịp nói xong, Đình Phong đã nhanh miệng chen vào.
– Cậu nên nhớ bản thân là dự bị, cậu có hiểu dự bị là gì không? Hay để tôi giải thích cho cậu hiểu nhé?
– Ý em không phải như thế ạ, em muốn lên đánh chỉ có một trận thôi, với lại em cũng muốn đánh thử xem năng lực của mình như thế nào ạ.
– Cậu… tch! Tôi thì quyết định được cái gì? Cậu hỏi em An xem, em ấy đồng ý thì tôi cũng đồng ý.
– Dạ vâng để em vào hỏi ạ…
Đình Phong đi nép sang một bên để Đăng Khôi vào phòng, anh cũng đi theo phía sau.
– Minh An này, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Minh An đang ăn ngon lành tô cháo của anh người yêu thì bị giọng nói này làm cho giật mình mà quay lại.
– … Cậu cứ nói đi.
– Tôi muốn đánh một trận vào trận buổi tối này, tôi muốn xem năng lực của mình có còn như xưa không…
Minh An không biết nên trả lời như thế nào cho phải, một nửa không muốn, một nửa lại không muốn thấy cái cảnh đồng đội trong nhà lại ganh ghét nhau, Minh An cậu vẫn là nên nghe theo lý trí…
– Được… chỉ một trận thôi đúng chứ?
– Đúng rồi, chỉ một trận thôi, cảm ơn cậu nhé. – Sau lời nói đó, cậu ta cũng hiểu chuyện mà rời đi để lại không gian riêng tư cho hai người.
– Em sao lại đồng ý nhanh như vậy…?
– Em cũng không muốn đâu… nhưng em lại càng không muốn thấy cái cảnh đồng đội trong nhà lại ganh ghét nhau chỉ vì điều nhỏ nhặt ấy…
– Em… anh thật sự không muốn ai làm trợ thủ cho anh ngoài em cả.
Minh An im lặng, đứng dậy ôm người kia vào lòng. Cậu cũng không muốn ai làm AD cho cậu ngoài Đình Phong cả. Cậu cũng muốn làm người ích kỉ, giữ Đình Phong cho riêng mình, làm AD duy nhất cho cậu mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!