Người ta thường, chuyện vui nhất của một người tuyển thủ là được đồng hành cùng người mình hợp và ăn ý nhất. Đình Phong và Minh An cũng thế, hạnh phúc hơn khi cả hai là người yêu của nhau.
Hai người yêu cũng đã gần một tháng, nhưng mãi Minh An vẫn ngại trước những hành động của anh. Lúc không có người hay có người cậu vẫn rất ngại, phải nói là cậu chả bao giờ chủ động làm mấy hành động thân mật với anh đâu…
Hôm nay có một ngoại lệ, không hiểu sao hôm nay Minh An dính người một cách kì lạ, cứ ôm cánh tay của Đình Phong mãi làm mọi người cũng thấy hoài nghi.
– Nay ông Phong cho anh uống gì hả…?
– Uống gì? Anh có được anh Phong cho uống gì đâu? – Minh An vẫn còn ngu ngơ nhìn Thiên Ân trong khi hai cánh tay đã dính chặt lên người Đình Phong.
– Sáng giờ em cứ dính thằng Phong quài ấy… – Đức Trí nhìn màn này mà nói không nên lời.
Đình Phong thì đang cười hạnh phúc khi hôm nay em bé nhà mình đã biết chủ động rồi. Thấy trời cũng đã tối, anh bế cậu vào phòng.
…—————-…
Đình Phong nghĩ mình bị điên rồi, tối hôm qua anh đang ôm Minh An ngủ, nhưng sao hôm nay lại là đứa nhóc?
Nhóc đó cứ dụi dụi vào lòng anh, Đình Phong ngồi dậy. Đứa bé cũng vì hành động của anh mà thức, bé ngẩng đầu lên.
Aaaa, mặt chả khác gì Minh An lúc nhỏ…
– A a a. – " Minh An " nhỏ kêu a a rồi vỗ lên mặt Đình Phong vài cái.
Đình Phong hoảng loạn bế Minh An chạy ra khỏi phòng, mọi người đã thức dậy hết cả, hôm nay lại có thêm chị Mai tới gaming house chơi.
Thiên Ân đang ăn mì ngước lên nhìn ông anh, cậu nhóc sặc luôn cả mì.
– Wtf? Ông có con rồi hả?
– Con cái đầu mày, hình như đây là Minh An ấy… – Nghĩ sao Đình Phong lại phản bội Minh An mà đi làm với người khác ra nhóc này chứ…
– Chìn chá? Thật à???
Không báo trước mà cả hai anh em đều quay sang nhìn Đức Trí đang từ nhà vệ sinh đi ra.
– Sao? Áo hay quần tao rách… Clm? Ai đây? – Đức Trí bị một màn này dọa sợ.
– Ân Ân… – An nhỏ đưa tay về phía Thiên Ân đang ngồi, cậu nhóc liền bỏ tô mì chạy lại bế Minh An vào lòng.
– Chucha, bé An nay dễ thương quá ò. – Thiên Ân cạ má của An nhỏ vào má mình.
– Hì hì, Ân Ân.
– Đây đây Ân nghe, bé An muốn ăn gì không nè?
– Ân Ân, sữa.
– Được được, cho bé An hết thùng sữa luôn nha?
Minh Quân từ đầu tới cuối nhìn màn này mà há hốc mồm không nói nổi câu gì, đến khi Thiên Ân và An nhỏ vào bếp rồi mới bắt đầu hỏi.
– Ê đúng rồi, tự nhiên hôm qua An nó bám mày quá trời có khi nào là do cái đó không?
– Ý mày chả khác gì nói tao là nguyên nhân làm cho em ấy nhỏ lại? Tao đâu phải tổ chức áo đen đâu? – Đình Phong đi lại đánh một cái vào người bạn mình, anh đâu phải tổ chức áo đen, Minh An càng không phải Shinichi.
Đang đau đầu suy nghĩ thì Thiên Ân bế An nhỏ ra ngoài, trên tay bé còn đang cầm hộp sữa hút hút. Chính thức Đình Phong bị thất sủng.
– Ân Ân…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!