Gần đây Vệ Sách sống rất khó khăn.
Lúc vào triều luôn bị đám triều thần mà Hoắc Chương cầm đầu xa lánh.
Sau khi hạ triều còn phải dùng thuốc, đáng tiếc sau khi uống thuốc lại không có chút hiệu quả nào.
Mụn đỏ trên người hắn bắt đầu thối rữa, ăn uống nuốt không trôi, cả người đã gầy rộc hẳn đi.
Không bao lâu sau, ngũ tạng của hắn đau đớn, kêu la chóng mặt.
Sau hai tuần lăn lộn khó ngủ, Vệ Sách cuối cùng cũng không nhịn được mà đi tìm ta.
Ban đầu hắn nhờ quản gia đến Hoắc phủ truyền lời, bảo ta đến Vệ gia giúp đỡ chữa bệnh.
Ta không để ý tới.
Lại qua hai ngày, hắn chạy đến Hoắc phủ tìm ta.
Lúc đó ta không có ở nhà.
Con hẻm hôm đó Hoắc Chương đưa tôi đi tên là hẻm Tiêu Vĩ, phần lớn gần đó là gia đình bần hàn.
Bởi vì trong nhà túng thiếu không có tiền chữa bệnh, bệnh nhẹ bình thường thôi cũng có thể lấy mạng đứa trẻ con ở nơi này.
Thế là cứ cách năm ngày ta sẽ đến hẻm Tiêu Vĩ chữa bệnh từ thiện một lần.
Lúc chữa bệnh từ thiện thì luôn có mấy bé gái vây quanh ta, tựa như cảm thấy rất hứng thú với việc học y.
Ta ngẫm nghĩ chi bằng nhận bọn nó làm đồ đệ, dạy bọn nó một vài bản lĩnh để yên thân gửi phận, không chừng sau này bọn nó có thể ra khỏi hẻm Tiêu Vĩ này.
Lúc về phủ thì Vệ Sách đã đợi ở cửa rất lâu.
Có lẽ là Vệ Sách sợ ta không chịu trị liệu nên đã lấy lão phu nhân Vệ gia ra làm thuyết khách, hơn nữa còn đưa cả thứ muội đến.
"A Vu, mấy Thái y kia quả nhiên vô dụng, nàng cứu ta với được không?"
Vệ lão phu nhân tiến lên: "Hoắc phu nhân, Tiểu Sách đã gầy thành như vậy rồi, chắc hẳn cô cũng không đành lòng đâu nhỉ?"
Ta hơi ngẩn ra: "Việc này liên quan gì đến ta? Ta có gì mà không đành lòng chứ?"
Lần này lão phu nhân đã thay đổi sắc mặt, chỉ vào ta nói: "Ngươi và Tiểu Sách đã đính hôn mấy năm, vậy mà lại vô tình như thế ư?"
"Cho nên? Không phải hắn đã cưới thứ muội của ta sao?"
Lão phu nhân suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh hiểu ra: "Có phải trong lòng cô oán trách Tiểu Sách cưới em gái cô cho nên mới không chịu ra tay cứu giúp không?"
Bà ta vung bàn tay già lên: "Việc này không có gì đáng ngại, dù sao cũng chỉ là một thứ nữ thôi, sau này bỏ đi là được."
Ta hơi ngạc nhiên. Đã sớm nghe nói Vệ lão phu nhân và cháu dâu chung đụng không vui vẻ, hóa ra là thật.
Thứ muội ở ngay bên cạnh, sau khi nghe thấy thì chỉ vào bà ta tức giận nói: "Bỏ ta? Dựa vào cái gì mà bỏ ta?".
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Lão phu nhân "Ôi chao" một tiếng, kéo ống tay áo Vệ Sách.
"Cháu trai ngoan, xem người thê tử này của cháu này, dám vô lễ với tổ mẫu như vậy!"
Thứ muội cũng kéo Vệ Sách: "Phu quân, tổ mẫu nói muốn bỏ ta trước mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!