Chương 2: (Vô Đề)

Trước khi Hoắc Chương vén khăn cô dâu của ta lên, trong lòng ta hơi thấp thỏm.

Dựa theo lời đồn trên phố, chàng có lẽ là người không dễ chung đụng lắm.

Đêm nay khăn cô dâu được vén lên, đập vào mắt là một khuôn mặt khôi ngô tuấn dật.

Chàng thân thể như ngọc, không giống võ tướng mà tựa như nho sinh tay cầm quạt lông dùng khăn buộc đầu.

Lúc làm lễ hợp cẩn, ta nhìn thấy trên khuôn mặt chàng hình như ửng hồng lên, rượu cũng đang lay động.

Trông lại giống như người tính khí không tệ.

Thế là ta nhịn không được, nhỏ giọng hỏi chàng: "Đô đốc và ta vốn không quen biết, sao lại đột nhiên cầu hôn ta?"

Chàng còn chưa kịp trả lời thì đã có gã sai vặt vội vàng chạy tới.

"Đô đốc ơi, lão phu nhân đột nhiên phát bệnh ngất đi rồi!"

Hoắc Chương đứng bật dậy.

Đợi đến lúc bọn ta chạy đến thì lão phu nhân đã tắt thở rồi.

Ma ma khóc nói: "Hôm nay Đô đốc thành thân, lão phu nhân vốn vô cùng vui vẻ, cơm tối còn ăn nhiều thêm một chén."

"Ai ngờ ban đêm bà ấy luôn than đau tim, không bao lâu sau đã ngất đi. Đợi đến lúc lang trung đến thì đã mất rồi."

Ma ma lại cầm hộp gỗ đàn hương đưa cho Hoắc Chương.

"Đây là mặt dây chuyền phỉ thúy của hồi môn năm đó của lão phu nhân, đặc biệt bảo ta đi lấy tới, nói là ngày mai tặng cho thiếu phu nhân làm quà gặp mặt."

"Trước khi lão phu nhân hôn mê còn nói, nói sau khi ngài thành thân nhất định phải sống tốt."

Hoắc CHương quỳ bên giường lão phu nhân.

Chàng ôm chiếc hộp vào lòng, ôm rất chặt.

Ngày ta xuất giá, mẹ chồng phát tác bệnh tim, buông tay nhân gian.

Trong thủ tháo rèm đỏ, đổi thành vải trắng, hỷ đường đã thành linh đường.

Hôm sau, họ hàng thân thuộc của Hoắc gia lại lần nữa tề tựu.

Ta và Hoắc Chương quỳ gối ở phòng trước. Cha Hoắc sầm mặt, chỉ vào ta nói:

"Trong mệnh nàng ta mang sát, ở nhà khắc chết mẹ ruột, xuất giá thì khắc chết mẹ chồng."

"Chẳng trách Vệ gia không chịu cưới nàng ta."

"Tam ca nhi, hôm nay thân tộc đều ở đây, con nhanh viết phong hưu thư cho nàng ta, để nàng ta về nhà mẹ để đi."

Ta không lên tiếng, chỉ im lặng quay đầu nhìn Hoắc Chương, trong lòng vẫn còn chút chờ mong.

Hoắc Chương lại hỏi: "Vừa cưới đã bỏ, nên dùng lý do gì đây?"

Nghe vậy, trái tim ta cuối cùng cũng chết đi.

Cha Hoắc không hề suy nghĩ: "Cứ nói nàng ta không nghe lời cha mẹ đi, hôm nay nhanh chóng đuổi nàng ta về đi."

Bọn họ và Vệ gia giống nhau, nói chuyện làm việc không hề suy xét đến đường sống của ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!