Lúc Vệ Sách đến hủy hôn, ta đang may áo cưới.
Tay phải vừa bị kim đâm vào, máu chảy ra, Vệ Sách lại không nhìn thấy một cái.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, mở miệng ra là lời chất vấn: "Nghe Doãn Sở nói, cô đuổi tỳ nữ bên cạnh muội ấy ra khỏi phủ rồi?"
Doãn Sở là thứ muội của ta.
Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân không cưới người khác nữa, chuyện quản lý gia đình rơi lên người ta.
Ta gật đầu: "Tỳ nữ đó năm lần bảy lượt trộm đồ trong phủ, thậm chí còn hạ…"
Ta còn chưa nói hết lời thì đã bị Vệ Sách hung hăng cắt ngang.
"Phụ thân nàng ta bệnh, trộm đồ chỉ vì muốn gom tiền chữa bệnh cho phụ thân thôi."
"Cô đuổi nàng ta đi chẳng khác nào chặt đường kiếm sống của cả nhà nàng ta."
Hắn nhíu mày nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu: "Thịnh Vu, từ khi nào mà cô đã trở nên tàn nhẫn như vậy?"
Ta muốn nói rõ nguyên nhân thì tiếng kêu sợ hãi của thứ muội chợt vang lên vào lúc này.
Vệ Sách không hề suy nghĩ, xoay người bước ra khỏi cửa.
Thứ muội ngã ngồi ở cửa ra vào, trên cánh tay có một đường vết thương, đang chảy máu.
Vệ Sách lập tức khom lưng xem xét vết thương, giọng điệu hết sức dịu dàng: "Đây là làm sao vậy?"
"Này, do tên nhóc này cào đó."
Thứ muội đau đến mức hít vào một hơi, hất cằm về phía con mèo bên cạnh.
Vệ Sách cúi đầu lau vết thương cho nó: "Vậy lát nữa ta sẽ bắt con mèo này tới trút giận cho muội."
Bọn họ kề sát gần nhau, thứ muội tiện thể dựa vào lòng Vệ Sách, cong đôi mắt sáng cười lên, nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Đừng mà, mèo con đáng yêu biết bao, ta phải nuôi cho tốt."
Vệ Sách bật cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc nó: "Muội đó, thật là giống tỷ tỷ muội trước kia."
Ta nhìn từ xa xa, chợt cảm thấy bọn họ hình như mới là người yêu đã đính hôn.
Thứ muội như nghĩ tới điều gì đó, lén lút liếc mắt nhìn ta, kéo lấy tay áo Vệ Sách.
"Huynh có thể cầu tình giúp tỳ nữ của ta không? Em ấy đã đi theo ta nhiều năm rồi, ta không muốn em ấy đi."
"Đích tỷ nghe lời huynh nhất, nếu huynh cầu tình tỷ ấy nhất định sẽ đồng ý."
Nó nói xong thì vành mắt dần đỏ lên, đong đầy nước mắt.
Vệ Sách nhìn về phía ta, chậm rãi mở miệng: "A Vu, nghe thấy chưa? Nếu nàng đồng ý thì hôn ước này sẽ tiếp tục."
Ta có chút ngỡ ngàng, siết chặt ống tay áo nhẹ giọng hỏi hắn: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Hắn nhất thời không nói gì, chỉ là bàn tay ôm thứ muội lại siết chặt, lần này trực tiếp ôm nó vào lòng.
"Vậy thì ta sẽ hủy hôn. Ta không thể nào cưới một cô gái tâm tư độc ác làm thê tử được."
Ta hơi lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!