Chương 5: (Vô Đề)

Edit: hoacodat 

Tối hôm ấy Chu Thanh Nhược nằm mơ, trong giấc mơ nàng bị hai người đàn ông tranh nhau, một là nguyên Thái tử Lý Thần, người còn lại là Nhân Tông hoàng đế, nàng lâm vào tình thế hết sức khó xử..., kết quả Lục Bội Ninh nói, có một loại đá thủy tinh nói ra tâm ý, Chu Thanh Nhược thích người nào nó sẽ lựa chọn người đó, chuyện này nghe ra rất hoang đường, nhưng Chu Thanh Nhược vẫn đi đến sờ đá thủy tinh, kết quả thật bất ngờ là trong lòng nàng lại là nguyên Thái tử Lý Thần! 

Chu Thanh Nhược bị chấn động mà choàng tỉnh, trên mặt đầy mồ hôi, trong lòng lại nhớ tới dáng vẻ nguyên Thái tử Lý Thần cười đưa tay tới nàng, anh tuấn chói mắt như vậy, không ai sánh được. 

Ngay lúc Chu Thanh Nhược đang vô vàng rối rắm thì một cung nữ đi tới, nói là Bệ hạ triệu kiến nàng. 

Chu Thanh Nhược thật sự không biết ý tứ hoàng thượng, kể từ khi nàng bị hoàng hậu xem thành cái đinh trong mắt, nàng chưa từng gặp lại hoàng đế rồi, những năm nay nàng đều ru rú trong viện, nàng cũng không cảm nhận được hoàng đế đột nhiên phát hiện nàng tốt gì..., đây chẳng qua là tình tiết trong tiểu thuyết mà thôi, thực tế hoàng đế lúc này ngay cả tần phi ngày thường y vẫn sủng ái còn không đến cửa an ủi, nào lại muốn gặp nàng?

Cho nên trong này nhất định có chuyện. 

Chẳng lẽ là vì chuyện Lục Bội Ninh đưa nàng trở về? Ồ... Đúng rồi, Lục Bội Ninh còn bảo cung nữ cho nàng thêm thức ăn, đây quả thực rỗi việc muốn tìm chuyện mà! 

Chu Thanh Nhược không dám chậm trễ, sửa sang lại y phục, chải tóc lại lần nữa liền đi theo cung nữ kia. 

Nhân Tông đế có vẻ tiều tụy đi nhiều, nhưng da thịt vẫn trắng noãn, mắt trong suốt, giơ tay nhấc chân hiển rõ khí chất, tựa như trân châu bị tro bụi che lấp, nhưng vẫn đẹp đẽ, Chu Thanh Nhược thở dài, vì sao đã kinh lịch qua rất nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn ngây ngô như thế? Giống như một đóa hoa trong nhà kính, nghe nói vị Nhân Tông đế này khác với  Thái tử rất nhiều, bởi vì không phải thừa kế ngai vàng, cho nên bất kể là Hoàng đế hay là Thái hậu, thậm chí là Thái tử cũng đều thương yêu vô hạn, cũng vì thế mà dưỡng thành tính tình không dám đảm đương trọng trách. 

Thấy Chu Thanh Nhược hành lễ, Nhân Tông đế ôn hòa nói, "Đứng dậy đi!" 

Hốc mắt hồng hồng, hình như Hoàng hậu mới vừa khóc qua nên đôi mắt cũng sưng đỏ nhìn Chu Thanh Nhược chăm chú, nhìn hoàng đế nói, "Hiện nay kẻ gian nắm quyền, quốc gia thống khổ, có điều có mấy người cũng không an phận, liên tiếp tiếp xúc cùng phản quân, cũng không biết là muốn thế nào!" 

Hoàng đế an ủi nhìn Hoàng hậu cười cười, nắm bàn tay nàng ta, sau đó quay đầu nhìn Chu Thanh Nhược hỏi, "Chu Chiêu nghi, trẫm hỏi ngươi, thật có chuyện này?" 

Chu Thanh Nhược ngu mới thừa nhận, sắc mặt nghiêm túc nói, "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương hiểu lầm, nô tỳ chỉ trùng hợp được Lục tướng quân cứu, sau đó trả về mà thôi." 

Nhân Tông đế vừa cẩn thận hỏi lại thấy Chu Thanh Nhược trả lời không một khe hở, không nhịn được phất phất tay nói, "Đã như vậy ngươi cũng lui xuống đi." 

Hoàng hậu lại bén giọng nói: "Có phải ngài đau lòng rồi không? Bệ hạ, ngài nói nếu là y hỏi ta thế nào lại gả cho ngài? Ta phải nói thế nào đây? Lý Thần hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta đâu!" 

Sắc mặt Nhân Tông đế biến đổi, cúi đầu dịu dàng an ủi hoàng hậu, cũng không nhìn Chu Thanh Nhược, cung nữ bên cạnh mang Chu Thanh Nhược ra ngoài, đợi đến cửa nói, "Bệ hạ nói ngài đợi ở chỗ này." Thịnh thế sủng [email protected]ện mừng sinh nhật box tiểu thuyết lần 6 diễn đàn lê quý đôn.....

Chu Thanh Nhược nghi hoặc, có lời gì lúc nãy sao không nói, phải nói bên ngoài? Có lẽ an ủi hoàng hậu mất rất nhiều thời gian, Chu Thanh Nhược đứng lâu đến mức chân muốn tê rần mới nhìn thấy Nhân Tông hoàng đế chậm rãi đi tới. 

Hai người đứng dưới bóng cây râm mát, không biết có phải Chu Thanh Nhược cảm thấy sai rồi không, nàng cảm giác Nhân Tông đế hồi nãy và bây giờ không cùng một dạng, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, trên người mang theo cỗ chán nản thật sâu. 

"Trước kia Lý Thần từng với hoàng hậu...." Hiển nhiên Nhân Tông đế nói chuyện này với người khác, dáng vẻ như thật khó mà mở miệng, "Từng với hoàng hậu có tình, trẫm nghe nói mấy năm nay hắn vẫn không có nữ nhân nào, nếu nàng lọt vàng mắt hắn, hãy phục vụ cho tốt, Lục Bội Ninh là thân tín bên cạnh hắn, không có khả năng rỗi việc đến tìm nàng..., thậm chí chăm sóc nàng." 

Qua một lúc lâu Chu Thanh Nhược mới hiểu rõ ý tứ của Nhân Tông hoàng đế, cả kinh nói, "Bệ hạ, ta là một trong Tần phi của ngài, là cơ thiếp của ngài." 

Ánh mắt Nhân Tông đế dần lạnh xuống, trên mặt hiện lên mấy phần khó xử, nói, "Chu Chiêu nghi! Trinh tiết ngươi quan trọng thế sao? Chẳng lẽ muốn để Hoàng hậu bị Lý Thần khi nhục hay sao?" 

Chu Thanh Nhược cảm thấy tức cười, là tự ngươi không che chở được lão bà nhà mình, bây giờ lại để một nữ nhân khác đến ngăn trở..., trinh tiết nàng ta quan trọng, của nàng (Chu Thanh Nhược) lại không đáng giá? Tại sao? Ngươi đưa nữ nhân của mình lên giường kẻ thù, ngươi không cảm thấy xấu hổ? 

May nhờ nàng không trông đợi gì đối Nhân Tông đế, nếu không lúc này đổi thành một tần phi khác đoán chừng sẽ đau lòng chết đi? 

Nhìn ánh mắt Chu Thanh Nhược sáng quắc như đuốc, Nhân Tông đế cảm thấy cơ thể mình như đang xích lõa bị nàng nhìn chằm chằm, rất khó chịu, đây chính là nguyên nhân y không thích Chu Thanh Nhược, dù cho nàng cố làm dáng vẻ ôn thuận, nhưng trong xương lại toát ra mấy phần ngạo nghễ và quật cường, trước giờ y luôn thích nữ nhân dịu dàng như nước, giống như hoàng hậu vậy. 

Dưới ánh mặt trời chói chang nóng bức, Chu Thanh Nhược lại cảm thấy, trong lòng chưa từng cảm thấy lạnh lẽo như thế này. 

Có điều Chu Thanh Nhược không ngờ còn có chuyện xảy ra kế tiếp, chờ trở về chỗ cũ, người từng giao hảo với nàng là Dung Tần chạy tới, nhìn thấy nàng liền bắt đầu gào khóc lên. 

Dung tần thanh âm đứt quãng nói cho Chu Thanh Nhược biết, thì ra sau khi Tân đế lên ngôi Cửu Hoa điện sẽ thuộc về hoàng hậu tương lai cũng không thích hợp cho Nhân Tông đế và tần phi ở, họ phải dọn ra ngoài, mà Tân đế lại an bài cho Nhân Tông đế và chúng phi tần một thiên điện ở góc tây nam, chỗ ở có hạn, Thái hậu quyết định các tần phi dưới hàng tứ phi đều đưa đến Hoa Chân am ở ngoại thành. 

Ai cũng biết vào am ni cô thì đừng nghĩ ra, cả đời này coi như xong, cũng chẳng khác gì với vào lãnh cung. 

Dung Tần mang theo vài phần mong đợi nói, "Muội muội, ta nghe nói muội quen với Lục tướng quân bên cạnh Tân đế, muội có thể nghĩ chút biện pháp hay không, dù sau này ta làm nô tỳ cũng nguyện ý." Lời này ý tứ nồng đậm, nếu đổi thành quá khứ, Chu Thanh Nhược chắc chắn sẽ theo chính nghĩa mà biện giải cho mình, nhưng mà bây giờ thật không có tâm tình như thế, ngay cả hoàng đế cũng đẩy nàng cho Tân đế, nàng cần gì phải từ chối? 

Đúng vậy, dọc theo đường về Chu Thanh Nhược nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không bằng đồng ý yêu cầu của Lục Bội Ninh thỏa đáng hơn cả, bây giờ lại nghe được Dung tần nói thế, càng làm nàng kiên định với quyết định của mình. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!