Chương 42: (Vô Đề)

Chu Thanh Nhược bỗng nhớ tới trước khi đi Tấn Dương Hầu phu nhân đưa cho nàng một tấm bùa hộ thân đã làm phép qua, nói là ban đầu bà cầu xin cho cháu dâu bùa hộ thân, hôm nay cháu dâu thuận lợi có đứa bé, nên đi lễ tạ thần, thuận đường lại cầu xin cho nàng một cái, mặc dù tự chủ trương nhưng cũng là một mảnh tâm ý chân thành, mong rằng Chu Thanh Nhược không trách tội, nhận lấy phần quà tặng này.

Phải nói trước đây Chu Thanh Nhược đối với trẻ con chẳng qua là một khái niệm mơ hồ, trước khi xuyên qua cũng nhìn thấy nhiều dáng vẻ xinh đẹp dễ thương, nhưng kỳ thật cũng có chút ý nghĩ hài tử to lớn.

Kết quả lần này nhìn thấy hai tôn nữ Tấn Dương Hầu phu nhân lại rất phấn điêu ngọc trác còn đáng yêu như vậy......, quả thực muốn khảm trong trái tim. Chờ nàng nhìn thấy Hoàng đế thì không nhịn được nghĩ nếu như là đứa bé hai người rốt cuộc sẽ là bộ dáng gì? Sẽ giống Hoàng đế nhiều hơn hay giống nàng nhiều hơn?

Có thể rất nghịch ngợm hay không?

Có thể rất thông minh hay không?

Chu Thanh Nhược bỗng phát hiện......, mình thật muốn có em bé rồi.

Nhưng Hoàng đế lại không động vào nàng, nàng đi đâu có em bé đây?

Có phải phải chờ tới sau khi Hoàng đế thân chinh trở về đây hay không? Tâm tư Chu Thanh Nhược trăm chuyển ngàn xoay, tâm tư nặng nề, dĩ nhiên có chút mong đợi chuyện viên phòng.

***

Trong cung Minh Hòa, Khang vương kinh ngạc nghe thái giám tuyên đọc hết thánh chỉ, bởi vì quá ngoài ý muốn, cũng quên tạ ơn, ngược lại còn trợn to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Lý Trắc phi cung kính quỳ gối ở bên kia, quát lên, "Cái người phụ nhân lòng dạ bò cạp này, lại còn muốn mang huyết mạch duy nhất của Bổn vương đi tới lăng tẩm tối tăm không ánh mặt trời!"

Thái giám này kém chút trợn trừng mắt, nghĩ, hắn tưởng hắn còn là cửu ngũ chí tôn? Tùy tiện nói cái gì liền có thể sao? Thật là buồn cười, thái giám lộ ra nụ cười chế nhạo, lành lạnh nói, "Ôi trời, nô tài không biết đó nghen, thì ra Trắc phi nương nương muốn tẫn hiếu tâm lại được coi là phụ nhân lòng dạ bò cạp? Về phần túc trực bên linh cữu Tiên đế, đó là chuyện tình bao nhiêu người cầu còn không được? Để tiểu thế tử thay mặt phụ thân đi tới tẫn hiếu không phải chuyện nên làm?

Chẳng lẽ trong mắt Khang vương, cho túc trực bên linh cữu Tiên đế là một việc ác độc?"

Cái mũ này hơi quá lớn!  Cái danh bất hiếu ai có thể gánh nổi?

Khang vương như được xối nước lạnh vào, bất chợt tỉnh táo lại, hiển nhiên coi như hắn như tức giận thế nào, hôm nay tất cả ván đã đóng thuyền, không phải hắn có thể sửa đổi được, nhưng con phụ nhân lòng dạ bò cạp này! Ánh mắt Khang vương nhìn Trắc phi như muốn ăn luôn nàng vậy, rất là kinh khủng.

Lý Trắc phi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới mình cũng chỉ nắm chắc năm phần, kết quả không ngờ nàng cầu xin được, sợ rằng phân lượng Huyên phi nương nương ở trong lòng Hoàng đế cũng không nhẹ, đây là thứ nhất, còn có hàm nghĩa sâu xa hơn, mà hàm nghĩa này làm trong lòng nàng có chút lạnh lẽo, Hoàng đế đồng ý, tất nhiên là muốn cho Khang vương lần này có đi không về!

Như vậy giữ lại nàng và tiểu thế tử mới có thể khiến quần thần cảm thấy y là người nhân hậu.

Nghĩ như vậy ánh mắt nàng nhìn Khang vương có thêm mấy phần thương hại, nàng không biết rốt cuộc Khang vương đang đeo đuổi cái gì? Có bản thân mình hay không? Khi còn trẻ mọi chuyện nghe theo Thái hậu, mệnh rõ ràng chính là một vương gia phú quý, lại muốn bước lên con đường bụi gai khó đi, cuối cùng ngay cả mạng cũng không bảo toàn được.

Đúng lúc Khang vương quay đầu lại nhìn Lý Trắc phi, ánh mắt hai người gặp nhau, Khang vương cho là y sẽ thấy hài lòng trong mắt Lý Trắc phi, dù sao nàng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này, có lẽ nàng và Huyên phi mưu đồ bí mật cướp đi con cháu duy nhất của y, nếu có thể thậm chí y muốn tới bóp chết Lý Trắc phi ngay tại chỗ để giải mối hận trong lòng, chỉ hận mình lúc đầu cảm thấy Lý Trắc phi là một nữ tử hiểu chuyện...,, nhưng lại không có, y lại không nhìn thấy ánh mắt như thế, ngược lại là ánh mắt tràn ngập thương hại không thôi.

Tại sao có thể như vậy?

Giờ khắc này Khang vương như bị sét đánh, tâm tình không khỏi muốn cuộn trào.

Chẳng lẽ nàng thật sự là vì bảo vệ con cháu y sao? Không không..., không thể nào, hiện tại người người đều hận không đạp y một cước, sao Trắc phi lại bỏ qua cho? Y không tin nàng ấy lại vô tư như vậy!

Rất nhanh Khang vương lại thay đổi ý nghĩ, đứng lên lạnh lùng nói, "Xem như ngươi được như nguyện, chúc mừng ngươi."

Lý Trắc phi cũng không cười, nghiêng đầu thoát khỏi ánh mắt Khang vương, thản nhiên nhận lấy thánh chỉ trong tay Khang vương, sau đó sửa sang lại y phục nói với thái giám, "Đa tạ công công, đây là một chút tâm ý của ta, xin đừng ghét bỏ, cầm uống rượu." Nói xong cũng cầm một hà bao ra đưa cho thái giám.

Khang vương thấy Lý Trắc phi thản nhiên như vậy càng giận dữ, mới vừa rồi mình khẳng định đã nhìn lầm, chuẩn bị hà bao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hiển nhiên vốn đã chuẩn bị sớm.

Trước khi đến Thái giám cũng đã nghe qua cách thức nơi này, nghe nói vị Lý Trắc phi này đi vấn an Huyên phi nương nương, thánh chỉ Hoàng thượng cứ như vậy hạ xuống, đạo lý cong quẹo trong này tất nhiên không đơn giản, nhưng tóm lại không nên đắc tội Lý Trắc phi, nói thế nào cũng là người có tiếng nói trước mặt Huyên phi nương nương.

Thái giám cười híp mắt nói, "Vậy thì cám ơn Trắc phi nương nương, nếu lúc này đã lĩnh chỉ, vậy thì dọn dẹp nhanh lên một chút, bên ngoài còn có xe ngựa chờ Trắc phi nương nương và tiểu thế tử đấy."

Khang vương nghe muốn đi ngay lập tức, không nhịn được lảo đảo lui về phía sau hai bước, tiểu thế tử là đứa bé duy nhất của y, chẳng lẽ cứ chia ly như vậy sao?

Nhanh như vậy?

Thật ra ngược lại Lý Trắc phi lại biết tại sao Hoàng đế muốn đánh nhanh thắng nhanh như vậy, là sợ Thái hậu âm thầm giở thủ đoạn, coi như Thái hậu hôm nay dường như đang nhốt mình trong cung Minh Hòa, nhưng là bà ấy đã ở trong cung hơn phân nửa đời người, vẫn luôn có lá bài tẩy cuối cùng chưa dùng.

Như vậy cũng là vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, đêm dài lắm mộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!