Trong phòng tối như mực, đột nhiên phát ra âm thanh như vậy, khiến Khang vương phi vốn đang chột dạ thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất, nàng sợ hãi mặt mày tái nhợt, sau một lúc mới phục hồi lại tinh thần, có điều giọng nói vẫn mang chút run rẩy, "Mẫu hậu? Sao ngài ở nơi này?" Nơi này chính là trong phòng Khang vương, tại sao bà lại ở chỗ này?
Một nỗi sợ hãi không tên bỗng trào dâng.
Cô nhớ từng nghe lời đồn đãi, người này cũng không phải một nhân vật đơn giản, đừng nhìn thấy ngài rất hòa thuận, kỳ thực trong lòng lại cất giấu nhẫn tâm cùng tàn nhẫn, trước khi tiến cung mẫu thân nói với nàng.
Nhớ lại chút đồn đãi này, chân nàng đã thấy run lẩy bẩy.
Đúng rồi, chắc bà ta đã biết mình đi tìm Hoàng đế..., thế này mới tìm mình giải hận, nhưng bà ta dựa vào gì chứ? Bà ta bất quá cũng chỉ là một vị Thái hậu bị vứt bỏ mà thôi!
Khang vương phi cố gắng tạo can đảm cho mình, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo như đao của Thái hậu, thần thái không giận mà uy, càng cảm thấy sợ hãi hơn, một chút an ủi cũng không có.
Đầu óc nàng chỉ có một dấu chấm hỏi, rốt cuộc Thái hậu muốn làm gì?
Thái hậu thấy Khang vương phi bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, thân mình lung lay lắt lư, trong lòng càng tức giận thêm, thật là một con chó vong ân phụ nghĩa, lúc trước quỳ gối trước mặt mình cầu mình thành toàn cho tình yêu nàng ta và Khang vương giống như chỉ mới hôm qua thôi, ai biết chỉ chớp mắt nàng cứ như vậy vứt bỏ nhi tử bảo bối của mình!
Lúc đó đến cùng là vì sao bà lại có thể đồng ý lấy một nữ tử như vậy cho nhi tử mình chứ?
"Mẫu hậu, Vương gia đâu ạ?" Khang vương phi cũng không ngốc, nhìn thấy Thái hậu lai giả bất thiện như vậy (người tới không tốt), sợ bản thân chống đỡ không nổi, vội vàng hỏi tới Khang vương, nàng biết... xưa nay Khang vương luôn yêu thương nàng, cho dù Thái hậu muốn làm gì cũng sẽ không đồng ý!
Không đề cập tới Khang vương còn tốt, nhắc tới Khang vương tức giận của Thái hậu càng không thể ức chế, bà trợn mắt nhìn, hung hăng vỗ bàn, biến căn phòng vốn có vẻ yên tĩnh đột nhiên có tiếng động cực lớn, nói, "Kẻ tiện nhân ngươi, tiểu thư khuê các gì chứ, vào lúc này lại muốn vứt bỏ phu quân mình muốn trèo cành cao, đi rồi còn có mặt mũi về nữa sao? Sao hả..., có phải Hoàng đế ghét bỏ, chướng mắt dâm nữ ngươi không?
Không có biện pháp nào nữa thế này mới trở về?"
Thái hậu nói chuyện một chút cố kỵ cũng không có, từng chữ từng chữ như chuôi đao cắm vào ngực Khang vương phi.
Khang vương phi thật sự không ngờ Thái hậu lại có thể nói ra cái từ dâm nữ này, sau đó cũng cảm thấy ngực như bị đè nén không thể hô hấp nổi! Lời nói này quả thật rất khó nghe!
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Khang vương phi, Thái hậu càng tức giận hơn, còn muốn mắng thêm mấy câu, cung nữ đứng bên bỗng nhỏ giọng nói, "Thái hậu nương nương, kéo thêm nữa Vương gia sẽ biết."
Lòng Thái hậu bỗng chấn động, lúc này tinh thần mới phục hồi trở lại, mình suýt chút đã bỏ lỡ đại sự, vẫn nên thu cái tiểu tiện nhân này trước rồi lại nói, chẳng lẽ Khang vương phát hiện ra rồi.
Nghĩ đến đây, Thái hậu nháy nháy mắt với cung nữ này, cung nữ này ngầm hiểu, hướng cửa vỗ vỗ tay, rất nhanh hai ma ma bà tử dáng người khỏe mạnh đi vào kéo Khang vương phi lên.
Khang vương phi bị dọa hồn bay phách tán, la, "Bà muốn làm gì?"
Ánh mắt Thái hậu nhìn Khang vương phi giống như nhìn con rắn độc, nói, "Ngươi đã làm ra sự tình làm nhục Vương gia như vậy, cũng nên biết kết cục bản thân, ta không thể dung thứ kẻ đứng núi này trông núi nọ như ngươi, nữ tử không có phụ đức."
"Bà muốn giết ta?"
Thái hậu đã lười nói với nàng, gật gật đầu với cung nữ, cung nữ này hiểu ý lấy một gói dược từ trong lồng ngực ra.
Viên thuốc này trong sắc trời tối đen tỏa ra ánh sáng xanh biếc quỷ dị, ai nhìn thấy cũng đều bị dọa sợ, Khang vương phi thấy cung nữ này không chút do dự thảnh thơi đi tới, dọa nước mắt nước mũi đều chảy hết xuống.
"Bà không thể giết ta, vương gia sẽ không đồng ý! Hoàng đế cũng không đồng ý!"
Thái hậu lại cười châm chọc, nói, "Cái kẻ tiểu tiện nhân như ngươi, nếu quả thực đã cấu kết với Hoàng đế, sao hắn có thể cho ngươi về chứ? Về phần Khang vương..., ngươi không xứng kêu tên nó! Hôm nay ta cũng thay nó giết chết nữ nhân mê hoặc lòng người như ngươi!"
Cảnh ngộ của Thái hậu bây giờ thật sự không thể xử lý Khang vương phi, nhưng bà cũng biết không thể để Khang vương phi tiếp tục tùy ý như vậy, Khang vương sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay nàng ta, một kẻ điên không biết xấu hổ đi đầu nhập Hoàng đế khiến Khang vương cũng bị bệnh!
Đây còn gì nói nữa chứ?
Cho nên ngay cả tình huống không lạc quan, bà cũng muốn xuất lực nhanh chóng giải quyết xong Khang vương phi.
Sao Khang vương phi có thể dễ dàng ngoan ngoãn đồng ý, trong mắt bỗng lộ ra lệ khí, mở miệng kêu cứu mạng, nàng hiểu minh bạch rồi, Thái hậu đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên lúc này có thể cứu bản thân ngoại trừ Khang vương cũng không có ai khác.
"Bà giết ta, bà giao đãi với vương gia thế nào đây?"
Thái hậu thấy Khang vương phi sắp chết còn giãy dụa, cười tàn nhẫn, trong bóng đêm càng tăng vẻ dữ tợn rợn người, "Ta sẽ nói ngươi không trở lại Minh Hòa cung, về phần đi đâu, ta cũng không rõ lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!