Edit: hoacodat
Lý Cư ngồi trong thiên lao âm u không thấy ánh mặt trời, ngửi mục nát thối rửa, cả người đã ngây ngốc, y bị nhốt vào đây mấy ngày, thì có mấy ngày chưa được ăn cơm.
Phàm là người bị nhốt vào trong thiên lao đều không thể có ngày ra ngoài, lại thêm mấy ngày nay vì Đức Vũ Hoàng đế lên ngôi đưa rất nhiều người từng ủng hộ Khang vương vào trong thiên lao, dường như có thể nói là..., thiên lao năm nay, trên đất lưu máu có thể hội lại thành sông hộ thành, những bọn nha dịch trông coi đã không quan tâm người này rốt cuộc là ai, trước kia có thân phận gì, vì thiên lao là nơi có đi không về, bọn họ chỉ phân biệt có tiền hay không có tiền, đưa tiền thì ngày ngày có thể tốt hơn chút, ít nhất là đưa cơm đúng hạn, không trả tiền thì ngay cả một suất cơm cũng không có.
Ôn thị phu nhân Lý Cư chỉ lo nghĩ biện pháp kiếm tiền cho Lý Cư được thông qua, lại quên thiên lao bên này cũng cần được chiếu ứng.
Lý Cư là người toàn thân cơ bắp, đạo lý nào đã nghĩ đúng thì không thay đổi, y cũng có kiêu ngạo của y, cho dù là Hoàng đế cũng không thể khiến y thay đổi chủ ý.
Hỗn loạn mấy ngày nay, giống như là địa ngục, không có ánh mặt trời, không có thức ăn, không có ai nói chuyện với nhau, y cảm thấy nơi này còn tang tóc hơn cả địa ngục, nhất định chính là sống không bằng chết, chết chỉ là một sự giải thoát, bây giờ thì sao? Chỉ có thể khổ sở chịu đựng.
Nhưng ngươi hỏi Lý Cư có hối hận không?
Y không hối hận.
Nếu như cho y thêm một cơ hội nữa y cũng sẽ nói như vậy, Hoàng đế là người tài năng trác tuyệt, y cũng tin Hoàng đế thân chinh ắt không thất bại, nhưng vấn đề bây giờ là thật sự không phải là thời cơ thích hợp, vừa mới đổi chủ, loạn trong giặc ngoài một đống, là thời điểm cũng cần Hoàng đế đích thân xử lý vì sao có thể buông tha Kinh thành xuất chinh chứ?
Không ai dám khuyên, vậy y đi! Y đã thề sẽ làm một thuần thần, chỉ cần y không thẹn với lòng, không thẹn với trời là được.
Cho nên biết rõ kết cục là thế này, y vẫn phải đi nói, lời nói ra cũng rất thẳng thắn, nhưng y cảm thấy..., dù uyển chuyển thế nào, chẳng lẽ có thể phủ nhận sự thật Hoàng đế đoạt vị chính đệ đệ của mình sao? Y cảm thấy mình không có lỗi gì cả, mỗi một câu chỉ là những lời tâm huyết của mình mà thôi.
Nhưng nếu như nói ngay cả có một chút tiếc nuối nào hay không tất nhiên cũng không phải không có, trong lòng y vẫn có nghĩ đến nương tử của mình, mẫu thân lớn tuổi, nghĩ mình thế là không thể hiếu thuận mẫu thân, chăm sóc vợ con, trong lòng cũng đau đớn một trận.
Lúc Lý Cư vào thiên lao thì đã biết, mình đã không có hi vọng rồi.
Thiên lao Đại Chu triều, chỉ giam những quan chức tội ác tày trời, còn có trọng quan, người đi vào không có ai đi ra, dĩ nhiên cũng không phải không có ngoại lệ, đó là Vũ Định Hầu đời thứ nhất đã cùng Khai quốc Thái tổ cùng nhau chinh chiến lập công lao hãn mã đã được thả ra ngoài.
Có điều Lý Cư vẫn chưa có ý nghĩ mình có thể so sánh với nhân vật như thế, cho nên sớm đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Y chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mẫu thân già yếu và thê tử có thể chịu được bi thương, thay y chống đỡ cái nhà này.
Nhưng thật sự có thể yên tâm sao?
Mẫu thân vì lúc trẻ đã vất vả, trên người rất nhiều bệnh, đau xương khớp, đau bả vai, lúc trời mưa, tuyết rơi, gió lạnh cả người đều đau nhức..., có y ở bên chăm sóc, lão thái thái sẽ vui mừng nói có thể nhìn thấy nhi tử chính là được uống thuốc, tốt hơn bất kỳ chuyện gì khác, edit by diendan. com..., về phần thê tử Ôn thị, chỉ là một phụ nhân biết cai quản việc nhà, duy nhất có thể có chút thể diện chính là Đại nhi tử được đi học Quốc Tử Giám.
Nhưng bản thân có tội danh như vậy, nhi tử còn có thể đến Quốc Tử Giám học nữa sao? Nó mới chỉ mười hai tuổi, mặc dù thông minh sớm, nhưng tính tình nóng nảy non nớt quá mức.
Bỗng Lý Cư đỏ mắt lên, y nắm quả đấm thật chặt, mặc dù y không thẹn với lòng, nhưng đối với cái nhà này trả thật sự quá ít.
Đang vào lúc Lý Cư suy nghĩ bay xa, bất chợt lại nghe được âm thanh cửa được đẩy ra, lòng Lý Cư chấn động, không nhịn được nghĩ, có phải đã đến lúc bị chém đầu rồi không?
Lính coi ngục này lại nở nụ cười nói: "Lý đại nhân, Bệ hạ đã khai ân rồi." Sau đó khom người mời một thái giám cạnh mình đi vào.
Thái giám này đứng trước mặt Lý Cư nói, "Còn không mau quỳ xuống lĩnh chỉ?"
Lý Cư như đang mơ mờ mịt quỳ xuống, y cũng muốn trấn định, nhưng đầu lại ong ong lay động, nhớ tới lời lính cai ngục này nói, khai ân? Đây là ý gì? Chẳng lẽ đã được tha tội sao?
Chờ thái giám đọc xong thánh chỉ, Lý Cư mới có thể khẳng định đây là sự thật, y được thả ra!
Vui sướng trong lòng Lý Cư lan tràn ra ngoài, thật không thể kiềm chế nổi, y run rẩy nhận lấy thánh chỉ, liếm liếm đôi môi khô nứt, thật lòng quỳ tạ, "Tạ chủ long ân!"
Thái giám cười ha ha nói, "Tất nhiên phải tạ thiên ân với Bệ hạ, có điều ngươi cũng đừng quên tạ một người khác." Bây giờ đừng nói đến cả hậu cung, ngay cả mọi người trong Kinh thành đều biết Huyên phi nương nương khuyên được Hoàng đế.
Trong mấy tháng này đám triều thần đầy khó hiểu với tính tình Hoàng đế, một người thật đúng là nói một không hai, kết quả lại bị một vị phi tử chốn hậu cung khuyên được.
Sau đó mọi người mới biết vị phi tử này còn từng là Chiêu nghi của Khang vương, hơn nữa quan trọng chính là, bên cạnh Bệ hạ thế nhưng không có nữ nhân nào khác, chỉ một mình nàng!
Lại có nhiều người bắt đầu bịa ra những câu chuyện ly kỳ hơn, nói là Hoàng đế nhìn Khang vương không vừa mắt là bởi vì Khang vương thích nữ tử của Hoàng đế, chính là vị Huyên phi nương nương bị lộng tiến vào trong cung chiếm đoạt này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!